Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 726: Mặc tiên tử, nhớ ngươi

Chương 726: Mặc tiên tử, nhớ ngươiChương 726: Mặc tiên tử, nhớ ngươi
Ngay khi Lý Mộc Dương chọn phần thưởng hệ thống, giây tiếp theo, giao diện kết toán hệ thông trước mắt bắt đầu biên mất.
Ngay sau đó, một luồng sức mạnh bao la dịu dàng từ khí hải đan điền của hắn trào ra.
Trong khí hải đan điển của Lý Mộc Dương, vồn dĩ có một thần linh kim quang lầp lánh đang ngổi xếp bằng. Đó là nguyên thần của hắn.
Cùng với luồng sức mạnh bao la dịu dàng tràn vào, thần linh ngổi xếp bằng ở trung tâm ngân hà trong đan điền bông mở to mắt.
Thân thể của hắn bùng lên thần diễm màu vàng kim rực rỡ, cả ngân hà rực rỡ cũng vận động nhanh chóng, cấp tốc luyện hóa và hấp thu sức mạnh đang tràn vào đan điển.
Cùng với việc hấp thu sức mạnh, ngũ quan của thần linh trong ngân hà ngày càng rõ ràng, thần thái ngày càng hiền hòa.
Cuối cùng, giống hệt Lý Mộc Dương. Khi tàn dư sức mạnh cuối cùng bị thần linh màu vàng kim này hấp thu, ngân hà trong đan điền rung lên dữ dội, Lý Mộc Dương đang ngồi xếp bằng cảm thấy như có tiếng chuông lớn vang vọng bên tai.
Giây tiếp theo, hắn mở mắt ra, lại phát hiện mình đang đứng ở trung tâm ngân hà, nhìn xuống bầu trời đẩy sao.
Lúc này, chính hắn, linh hồn và nguyên thần hoàn toàn hợp nhất thành một!
Lý Mộc Dương khẽ động tâm niệm, thần linh kim quang chói lóa bước ra một bước, từ trong ngân hà rực rỡ đi ra, đến khoang phi thuyền đang bay trên trời cao với tốc độ rất nhanh. Hắn thu lại kim quang quanh người, trở nên không khác gì người thường. Chỉ có một bộ trường bào trắng tỉnh, không nhiêm bụi trần.
Hắn nhìn về phía giường bên cạnh, chỉ thây trên giường có một nam nhân ngổi yên tĩnh, nhăm mắt, hô hấp bình hòa, đó chính là thân thể của hắn.
Cùng với việc nguyên thần rời khỏi nhục thân, cơ thể này bước vào trạng thái ngủ say kỳ diệu.
Lý Mộc Dương có thể mơ hổ cảm nhận được môi liên kêt chặt chẽ giữa nguyên thần và cơ thể mình.
Lúc này, hắn không bị ràng buộc,. dường như có thể du ngoạn tới bất cứ nơi nào trong thiên địa, không bị kiểm chê. Hắn bước một bước, trực tiếp xuyên qua bức tường của khoang thuyền phi hành, đến boong thuyền bên ngoài.
Trên boong thuyền, gió cắt ào ào, vài đệ tử ma tông đang trò chuyện. Nhưng tất cả mọi người đều không _ nhận ra sự hiện diện của nguyên thần Lý Mộc Dương.
Mắt thường của người bình thường không thể nhìn thây nguyên thần. Lý Mộc Dương lại bước một bước, chân đạp hư không, đền bên ngoài phi thuyền.
Gió cắt trên trời cao xuyên qua linh thể của hắn, không thể gây ra bất kỳ tổn hại nào.
Lý Mộc Dương bước đi nhẹ nhàng trong thiên địa, môi bước chân đưa hẳn đi xa mười trượng. Cảnh giới Thần Du, nguyên thần hiện ra, có thể ngao du trong thiên địa. Đến cảnh giới này, đã coi như là có chút phong thái của tiên gia rồi.
Lý Mộc Dương mơ hồ, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng mây mù, rừng núi, suối nguổn, tiểng côn trùng... Tất cả trong thiên địa này đều hiện rõ trong tâm trí hắn.
Nếu tu vi của hắn có thể tiếp tục nâng cao, tương lai thậm chí có thể ảnh hưởng đến pháp tắc vận hành của thiên địa, đạt được sức mạnh vĩ đại như thần linh.
Đây chính là cảnh giới Thần Du...
Lý Mộc Dương lần đầu tiên rõ ràng nhìn thấy thể giới này, cảm giác dùng nguyên thần để quan sát thiên địa khác hắn so với mắt thường. Vạn vật trong thế gian hiện ra trước mắt hắn, gọn gàng và đẹp đẽ, tràn đầy sức sông mạnh mẽ.
Nhưng cũng...
Trong lúc tâm trạng đang phấn khởi, Lý Mộc Dương đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh.
Trong chốc lát, hắn dường như thấy những khe nứt u ám lúc ấn lúc hiện tồn tại trong thiên địa đầy sinh cơ này.
Những khe nứt này rất ít, nhưng mỗi cái như vết thương xâu xí gớm ghiêc, gây ra rất nhiều tổn hại tới sự hài hòa tự nhiên của thiên địa.
Và hắn mơ hổ có một cảm giác, dường như theo thời gian trôi qua, những khe nứt u ám này sẽ ngày càng lớn, ngày càng nhiều...
Lý Mộc Dương không khỏi nhớ lại lời nói ban đầu của những đại năng bí ẩn trong nhóm giao lưu thần bí kia, những người nắm giữ tiên khí. ",..Thế giới này, đang trên đà hủy diệt."
Trong khoang thuyền phi hành, Lý Mộc Dương từ từ mở mắt.
Lần đầu tiên nguyên thần rời khỏi cơ thể, hán dùng một góc nhìn khác, thầy được bản chất thật sự của thiên địa mà bình thường không thể thây. ",.,Chẳng lẽ hắc ám hạo kiếp chưa triệt để kết thúc sao?"
Trong khoang thuyền, Lý Mộc Dương lầm bẩm tự nói.
Hắc ám hạo kiếp xảy ra ở một vạn năm trước, chôn vùi tiên nhân, tuyệt diệt thần linh.
Tại sao sau khi kiếp nạn kết thúc một vạn năm, trong thời đại mạt pháp này, thiên địa này vẫn còn khiếm khuyết? Và còn đang trên đà hủy diệt?
Lý Mộc Dương lại nhớ đến Mặc tiên tử.
Và đạo thống kỳ lạ mà Mặc tiên tử để lại cho hậu thể — Huyết Liên Giáo. “.,,Liệu Mặc tiên tử có lường trước được tình cảnh ngày nay từ mười nghìn năm trước không?”
Trong khoang phi thuyền, Lý Mộc Dương lầm bẩm một mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận