Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 80: Ta muốn trái tim của hắn

Chương 80: Ta muốn trái tim của hắnChương 80: Ta muốn trái tim của hắn
Chương 80: Ta muốn trái tim của hắn
Lý Mộc Dương đoán chừng, sự yên bình thường ngày có thể sẽ bị phá vỡ?
Hắn và Tiểu Dã Thảo bước từng bước, leo lên bậc thang đá xanh ở thôn Hắc Vân, cuối cùng cũng đến được miếu thờ tổ tiên ở điểm cao nhất của thôn.
Ngôi tổ miếu cổ xưa trông giống như một cái đầu lâu khổng lồ, hơi có vẻ âm u. Một cây cổ thụ với cành xoắn xít quấn quanh vách đá cạnh đó.
Cốc bà bà mỉm cười hiền lành đang ngồi trên bậc thêm trước ngôi tổ miếu, trên đầu quấn vải đen, có vẻ như đang cầm một chiếc nhẫn đen.
Bà không có gì khác so với những cụ già khác ở trong thôn, trang phục giản dị và cũ kỹ, nụ cười hiên lành, nhân hậu.
Nhìn thấy Lý Mộc Dương mang theo Tiểu Dã Thảo xuất hiện, Cốc bà bà cười nói.
"Tiểu Ngư Nhi, hôm nay ngươi có rảnh không? Lão bà bà đây muốn nhờ ngươi một chuyện."
Cốc bà bà thần bí, nhìn qua có vẻ rất thân thiện.
Lão bà bà nói xong, trước mắt Lý Mộc Dương hiện lên hai lựa chọn.
[Đương nhiên, không thành vấn đề, Cốc bà bà cần chúng ta làm gì?]
[Giúp một tay sao... Nhưng Cốc bà bà, hôm nay là ngày Tiểu Dã Thảo lên núi rút máu, nếu đến muộn Ngô quản sự nhất định sẽ mắng]
Hai lựa chọn hiện ra, Lý Mộc Dương lưu trữ ngay lập tức.
Người chơi GAL( galgame) như thể bị bệnh ung thư lưu trữ vậy.
Lựa chọn này rất có thể sẽ dẫn đến những phương hướng khác nhau, để đảm bảo an toàn, Lý Mộc Dương lưu hồ sơ trước rồi mới đưa ra lựa chọn.
"Giúp một tay sao? Nhưng Cốc bà bà, hôm nay là ngày Tiểu Dã Thảo lên núi rút máu, nếu đến muộn Ngô quản sự nhất định sẽ mắng..."
Lý Mộc Dương ngập ngừng nói câu này.
Dưới ánh sáng ban mai, Cốc bà bà vui vẻ đứng dậy, mỉm cười lắc đầu: "Không sao đâu, ta sẽ không lãng phí thời gian của ngươi."
Nói xong, bà ấy quay người đi về phía tổ miếu.
Lý Mộc Dương và Tiểu Dã Thảo nhìn nhau, cùng nhau đi theo.
Ba người lần lượt leo lên những bậc thang nhỏ phía trước ngôi miếu thờ tổ tiên. Sau đó, Cốc bà bà cúi người mở cửa ngôi miếu.
Đột nhiên một trận gió lạnh âm trầm từ trong miếu thổi ra, Lý Mộc Dương đứng ở cửa cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Mặc dù là một trò chơi tương tác nhưng trải nghiệm nhập vai này gần giống như thực tế.
Cốc bà bà đứng ở cửa cười nói với Lý Mộc Dương và Tiểu Dã Thảo.
"Vào đi...
Lý Mộc Dương và Tiểu Dã Thảo đồng thời bước qua cửa tổ miếu, nhưng vừa bước vào trong miếu, cánh cửa phía sau lập tức đóng lại.
Cốc bà bà có nụ cười hiên hậu, không vào miếu mà đứng ở ngoài cửa.
Tình huống kỳ lạ này khiến Tiểu Dã Thảo vô thức tiến lại gân Lý Mộc Dương.
Lý Mộc Dương nói: "Cốc bà bà..."
Thế nhưng vừa mở miệng, giọng nói trầm khàn khàn khàn của bà lão lại từ sâu trong tổ miếu tối tăm u ám truyền đến.
"Ta ở đây... Vào đi."
Cốc bà bà, rõ ràng bị nhốt ở ngoài cửa mà, sao lại nghe thấy một giọng nói từ sâu bên trong tổ miếu truyền ra được vậy.
Tiểu Dã Thảo và Lý Mộc Dương nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Hai người tò mò, lo lắng bước vào sâu trong ngôi đền tối tăm. Hai hàng đèn dầu mờ ảo lơ lửng trong bóng tối, lờ mờ tạo thành một con đường giữa hai người họ.
"Tổ miếu này lớn đến như vậy sao..."
Lý Mộc Dương nghỉ ngờ thì thầm.
Một ngôi tổ miếu nhỏ mà lại có không gian bên trong rộng lớn như thế này?
Tiểu Dã Thảo nắm lấy góc áo Lý Mộc Dương, căng thẳng nhìn chung quanh, thận trọng nói.
"Lần trước tới tổ miếu cũng không phải như vậy..."
Dường như có một luồng khí tức kỳ quái nào đó trôi nổi trong bóng tối. Hai hàng đèn dầu lờ mờ không thể chiếu sáng được thứ gì. Khí tức che khuất ánh sáng, hai người Lý Mộc Dương thậm chí không thể thấy rõ con đường dưới chân mình.
Cuối cùng, cả hai đi dọc theo con đường do đèn dầu tạo thành, đến cuối đường thì nhìn thấy một ngọn đèn dầu khổng lồ ở trong bóng tối.
Nhưng thứ trên ngọn đèn dầu này không phải là bấc đèn, mà là Cốc bà bà, người đang khom lưng và ngồi xếp bằng.
Bà mỉm cười hiên hậu thân thiện, eo bà khom xuống, mặt gần như vùi vào ngực, như thể cột sống già nua không còn đỡ nổi cổ nữa.
Một chiếc áo choàng thần thánh kỳ lạ phủ đầy hoa văn màu xanh đậm bao phủ cơ thể và đầu bà như một tấm vải quấn xác.
Khắp cơ thể chỉ lộ ra khuôn mặt nhăn nheo.
Nhìn thấy Lý Mộc Dương và Tiểu Dã Thảo đến, trên khuôn mặt già nua khó coi của Cốc bà bà hiện lên một nụ cười.
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi còn nhớ năm đó ngươi đã đồng ý đáp ứng một yêu cầu của ta."
"Hiện tại lão bà bà đang yêu cầu ngươi thực hiện lời hứa của mình."
Lời của bà lão vang vọng trong bóng tối.
Xung quanh bóng tối vô tận dường như có chút xao động nào đó, vô số bóng đen kỳ lạ dường như đang mơ hồ bơi lội xung quanh.
Tiểu Dã Thảo sợ hãi nắm lấy tay Lý Mộc Dương, lẩm bẩm nói: "Đại ca ca..." Lý Mộc Dương cũng có chút hoảng sợ, chủ yếu là bởi vì cảnh tượng trong tổ miếu quá kỳ quái, đối với một người chơi sợ ma như hắn có chút khó khăn.
Nhưng dù sao đây chỉ là một trò chơi, Lý Mộc Dương bình tĩnh nhìn bà lão nói: "Cốc bà bà, xin nói cho ta biết."
Lão bà bà ngồi khom lưng trên ngọn đèn cười nhẹ, khàn giọng nói.
"Tên Ngô quản sự ở trong thôn, ta muốn trái tim của hắn... Ngươi đi lấy nó cho ta được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận