Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 805: Chỉ dẫn của Mặc tiên tử

Chương 805: Chỉ dẫn của Mặc tiên tửChương 805: Chỉ dẫn của Mặc tiên tử
Nhìn căn cứ đổ nát trước mặt, Lý Mộc Dương thở dài.
Cũng không biết phải tìm kiếm bao lâu trong đổng đổ nát lớn như vậy. Có thể phải độn địa đi sâu xuống lòng đãt để xem xét.
Lúc này, nếu có Thẩm Diệu ở đây thì tốt quá.
U hồn thiếu nữ có năng lực xuất quỷ nhập thần, có thể thực hiện vai trò tìm kiểm xuất sắc.
Đáng tiếc nha đầu chết tiệt kia không nỡ rời xa tỷ tỷ nàng, muốn đi theo tỷ tỷ tới lục địa Thiên Nguyên.
Từ nay về sau, bên cạnh Lý Mộc Dương sẽ không còn u hổn thiêu nữ luôn mang đền tin dữ như quạ đen kia nữa.
Nghĩ đến đây, Lý Mộc Dương thở dài, trong lòng có chút buổn phiẩn. Hy vọng tiểu nha đầu này có thể lấy hết can đảm để sớm đoàn tụ với tỷ tỷ của nàng.
Nha đầu chết tiệt rõ ràng là sợ tỷ tỷ mình cho nên không dám ló đầu ra gặp mặt tỷ tỷ.
Lý Mộc Dương lắc đầu, gạt bỏ u hồn thiểu nữ ra khỏi đầu.
Hắn cất bước vào doanh địa đổ nát trước mặt và nói.
“Chúng ta tìm... Ữm?”
Lý Mộc Dương đang muốn mở miệng nói chuyện nhưng vào lúc này, trong lòng hắn đột nhiên khẽ động.
Có một trực giác không thể giải thích được đã chỉ dân phương hướng cho hãn.
Hắn mơ hồ cảm giác có thể sẽ tìm thấy thứ gì đó ở ngoài doanh trại hướng đông bắc.
Lý Mộc Dương thuận theo loại trực giác đột ngột này, đi về phía ngoại ô doanh trại.
Chẳng mấy chốc, hắn đã đi qua đống đổ nát, đi đến đến vùng ngoại ô của doanh trại ở phía đông bắc.
Nơi đây có một dòng suối nhỏ chảy từ trên núi xuống.
Nước suối trong vắt, trong nước có cá bơi lội, nhìn qua không khác gì dòng suôi thông thường trên núi.
Nhưng khi Lý Mộc Dương đi đến bên dòng suối, nhìn thấy cái bóng của mình phản chiều trong dòng nước, trực giác không thể giải thích được trong lòng hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Một trực giác mạnh mẽ đã dẫn dắt hãn. Có thứ hắn muốn trong suối nước này.
Lúc này, Lý Mộc Dương cuối cùng cũng hiều được.
"Xem ra lần trước hôn mê cũng không phải vô ích... "
Lần trước, Tổ Linh Kính do các tín đổ Huyết Liên Giáo khiêng ra đã bị vỡ, tàn ảnh Mặc tiên tử để lại sau hàng vạn năm đã nói chuyện với Lý Mộc Dương, hại Lý Mộc Dương hôn mê mây ngày.
Tàn ảnh của Mặc tiên tử nói rằng, nàng để lại lễ vật cho Lý Mộc Dương trong động phủ, nhưng lại không nói rõ động phủ ở đâu.
Lý Mộc Dương vốn cho là với tính cách thắng thắn của Mặc tiên tử, có thể không suy xét nhiều. Nhưng không ngờ rằng Mặc tiên tử đã chỉ dân cho hắn.
Mặc dù tàn ảnh tiêu tan, nhưng vẫn luôn có một loại trực giác vô hình chỉ hắn về phương hướng động phủ. Càng đến động phủ, sức mạnh chỉ dân này càng mạnh.
Hiện tại đứng bên dòng suối, cuối cùng Lý Mộc Dương cũng cảm nhận được sự tổn tại của động phủ Mặc tiên tử.
“Nguyệt Thiền, ngươi ở chỗ này chờ ta, đừng đi lung tung, ta đi một chút rổi trở về."
Bên cạnh dòng suối, Lý Mộc Dương dặn dò nghĩa muội đang theo sau mình.
Dòng suối nhỏ trước mặt trông rất bình thường, không có chút nào đặc biệt. Lý Nguyệt Thiền nghe thấy huynh trưởng mình đột nhiên nói như vậy, lập tức ngơ ngác.
"Hả? Ngươi đi đâu?"
Thiếu nữ tưởng rằng huynh trưởng muốn bỏ nàng ở đây và đi dạo chơi một mình.
Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng nói ra lời nũng nịu “Ta cũng muôn đi cùng”, vị huynh trưởng anh tuần nội liễêm của nàng đã nhằm mắt lại, dang hai tay ra và rơi thăng vào dòng suôi trước mặt.
Bịchl
Thân hình to lớn của nam tử rơi xuống nước khiẩn bọt nước băn lên tung tóe.
Động tác này khiến Lý Nguyệt Thiền giật nảy mình - Đang yên đang lành, sao ca ca lại muốn tắm rửa?
Còn không cởi quần áo?
Nàng chạy về phía trước, đang muốn nói chuyện.
Nhưng cả người đều choáng váng ở bên dòng suối nhỏ.
Huynh trưởng rơi xuống dòng suối. giữa khe núi rồi biển mất không dâu vệt.
Rõ ràng một giây trước còn ở chỗ này, nhưng giây tiếp theo, bóng dáng huynh trưởng đã biển mất ngay trước mặt.
Lý Nguyệt Thiền lập tức trừng to hai mắt, lo lắng nhìn xung quanh: "Cal Ngươi đi đâu vậy?"
Mà lúc này, bên tai thiếu nữ vang lên tiếng của lão sư.
+...Đừng lo lắng, huynh trưởng ngươi tiến vào một bí cảnh.”
“Không ngờ dòng suối nhỏ này lại là một chô bí cảnh, ngay cả ta đến gần cũng không phát hiện ra.”
Giọng nói của phụ nhân thần bí có chút kinh ngạc: "Bí cảnh này, lẽ nào là do Chân Tiên để lại... "
Dòng nước lạnh lẽo nhanh chóng xuyên thâu qua cơ thể Lý Mộc Dương. Hắn cảm giác như mình đã rơi xuống một vực thăm tổi tăm, chìm xuông làn nước băng giá.
Cũng may loại cảm giác lạnh lẽo và chìm xuồng này nhanh chóng biển mật.
Khi Lý Mộc Dương mở mắt lần nữa, hăn phát hiện mình đang đứng ở ngoài sân của một phòng sách yên tĩnh. Trên người không dính nước suối, toàn thân khô ráo.
Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống từ chân trời khiến hắn cảm thấy ấm áp, dường như cả người cũng trở nên lười biếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận