Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 828: Nó chính là Vô Danh

Chương 828: Nó chính là Vô DanhChương 828: Nó chính là Vô Danh
Những yêu quái mạnh mẽ trong hoàng thành dường như đã rời khỏi cung thành này, không biêt đi đâu. Nhưng dù phòng thủ của hoàng thành có trồng trải như vậy, Lý Mộc Dương cũng phải mất vài ngày mới thành công xông vào hoàng thành, tìm được mâu thân của Nhiếp Ngữ Băng.
Tại đại điện phía trước, có tổng cộng sáu yêu quái đang canh giữ.
Sáu yêu quái này đều có thực lực Thần Du cảnh, chia sẻ chung thanh máu, chung sức mạnh. Sáu yêu quái cùng xông lên, rât khó nhắn.
Một khi Lý Mộc Dương bước vào cửa điện, hắn sẽ bị sáu yêu quái tần công. Hắn đã kẹt ở màn này rất lâu, nhưng sau nhiều lần thất bại, Lý Mộc Dương đã có thể chống đỡ đến bước cuôi cùng. Lần này, khi đưa cô bé bước vào cửa điện một lần nữa, ánh mắt của Lý Mộc Dương trở nên lạnh lùng.
Hắn nhất định sẽ thành công!
Không một chút do dự, Lý Mộc Dương lao thăng tới sáu yêu quái trước mặt. Trong quá trình bay tới, hắn dường như đã biết trước mọi thứ, né tránh những chiếc lông sắc bén bay ra từ bóng tối.
Trong đại điện, tiếng rít của yêu quái vang lên cực kỳ chói tai.
Chúng bất ngờ tấn công kẻ xâm nhập Lý Mộc Dương.
Tuy nhiên, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, tất cả các đòn tấn công của yêu quái dường như bị đổi thủ biết trước. Đôi phương luôn có thể dự đoán trước, né tránh hoặc phản công. Sáu yêu quái chia sẻ sức mạnh, thần thông mạnh mẽ, cùng bao vây tần công từ bổn phương tám hướng nhưng vần không thể làm gì được người trước mắt.
Nhận ra tình huống kỳ lạ này, sáu yêu quái phát ra tiềng gầm gừ giận dữ. “Vô Danhl Là lão quái vật Vô Danh đói"
“Lão quái vật rắc rối này lại dám xông vào cung..."
Sáu yêu quái điên cuồng tấn công Lý Mộc Dương.
Với sức mạnh của chúng, lẽ ra có thể dê dàng tiêu diệt kẻ xâm nhập này. Nhưng khả năng tựa như biết trước tương lai của Lý Mộc Dương khiển sáu con yêu quái luông cuồng tay chân. Đòn tần công của sáu con yêu quái thỉnh thoảng có thể đánh trúng Lý Mộc Dương, nhưng đó chỉ là do đợt tần công quá dày đặc, khiên hắn không thể né tránh tất cả.
Mặc dù lực lượng của chúng mạnh hơn, nhưng sáu con yêu quái lại bị đây vào đường cùng, và vết thương của chúng ngày càng nghiêm trọng. Cuối cùng, sáu con yêu quái gào thét trong cơn thịnh nộ và tung ra đòn tân công tự sát.
Chúng quyết định kéo theo Vô Danh trước mắt cùng chết.
Sáu con yêu quái bùng lên ngọn lửa đen, biển thành sáu quả cầu lửa đen tối.
Chúng xoay tròn nhanh chóng, tạo thành một trận pháp kỳ quái, với nộ khí và yêu khí ngập trời, liên tục xoáy nghiền Lý Mộc Dương ở trong trận. Tuy nhiên, Lý Mộc Dương không ngừng di chuyển trong trận, với vẻ mặt lạnh lùng và thân hình linh hoạt. Mỗi bước đi của hắn đều vừa vặn tránh được các đòn tấn công của lửa đen.
Và mỗi khi hắn ra tay, đều đánh trúng điểm yếu của trận pháp, làm suy yếu ngọn lửa trong trận.
Những con yêu quái đã biến thành sáu ngọn lửa tuyệt vọng kêu thét, không cam lòng nhằm mắt.
Nhưng cuối cùng, chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Mộc Dương bình tĩnh phá vỡ trận pháp của chúng, hóa giải hoàn toàn những nô lực cuối cùng của chúng.
Ngọn lửa đen trên bầu trời tan biến, sáu quả cầu lửa cháy rực biển thành sáu đám tro bụi.
Lý Mộc Dương toàn thân đầy dấu vết cháy xém, nhưng hắn đáp xuông đại điện một cách thong thả, bình tĩnh nhìn về phía nữ nhân trong điện. “Ngươi là Trưởng Công chúa Lục Anh?”
Nữ nhân trước mắt, thần sắc mệt mỏi, khuôn mặt nhợt nhạt, yếu ớt dựa vào chiếc ghê mềm trong điện. Thoạt nhìn, nàng mặc gấm vóc lụa là, dường như không bị ngược đãi. Nhưng Lý Mộc Dương rõ ràng cảm nhận được khí tức của vị Trưởng Công chúa này đã suy yếu đền cực điểm. Thanh máu của Lục Anh cũng gần
như trồng rồng, chỉ còn lại một đoạn ngắn nhỏ xíu.
Tất cả dấu hiệu này cho thấy nàng đã cận kể cái chết.
Đối mặt với câu hỏi của Lý Mộc Dương, nữ nhân mệt mỏi mỉm cười, nói: “Các hạ là Vô Danh tiên trưởng trong truyền thuyết sao..." Nàng cố gắng ngồi thẳng người, hỏi: “Không biết vì sao tiên trưởng lại vào đây cứu một người sắp chết như ta vào lúc quan trọng thể này?”
Trong mắt Trưởng Công chúa đầy vẻ nghi ngờ.
Lý Mộc Dương không đáp lại lời nào. Hắn trực tiếp mở cơ thể của Họa Bì Yêu, thả cô bé Nhiếp Ngữ Băng giấu bên trong ra.
Cô bé nhảy ra ngoài, lập tức lao đến phía trước với vẻ mặt xúc động. Mel”
Cô bé tám tuổi, dù có tỏ ra chín chắn và lý trí đến đâu, nhưng giờ đây đổi - mặt với người mẹ chưa từng gặp, cuôi cùng cũng bộc lộ cảm xúc yếu đuổi của một đứa trẻ tám tuổi bình thường. Cô bé khóc òa, lao tới ôm chặt lấy nữ nhân yếu ớt.
Nhìn thấy Nhiếp Ngữ Băng xuất hiện, Lục Anh sửng sốt mở to mắt.
Dù bị giam cầm, nàng vẫn nhận ra con gái của mình.
Lục Anh đứng sững tại chỗ, mở to mắt, không để phòng mà bị con gái ôm chặt.
Lý Mộc Dương quan sát cảnh tượng hai mẹ con đoàn tụ này, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận