Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 124: Thanh Nghiên, Anh Diên Sẽ Không Sao Đúng Không

Chương 124: Thanh Nghiên, Anh Diên Sẽ Không Sao Đúng KhôngChương 124: Thanh Nghiên, Anh Diên Sẽ Không Sao Đúng Không
Sau khi cầm máu, Lục Thanh Nghiên lại lấy thuốc gây tê tiêm cho Chu Cảnh Diên.
Sau đó bắt đầu khâu lại, cuối cùng dùng băng gạc băng bó.
Làm xong mọi chuyện, toàn thân Lục Thanh Nghiên đều là mồ hôi thở phào nhẹ nhõm.
"Thanh Nghiên, anh Diên sẽ không sao đúng không?"
Thẩm Lâm vẫn luôn đợi ở bên ngoài, không dám đi quấy rầy Lục Thanh Nghiên.
Đợi khi Lục Thanh Nghiên đi ra ngoài, Thẩm Lâm gấp không đợi nổi tiến lên dò hỏi.
"Không sao, chẳng qua anh ấy mất máu quá nhiều, cần nghỉ ngơi thật tốt."
"Tôi phải trông chừng anh ấy, tránh cho anh ấy nhiễm trùng phát sốt, tạm thời đừng di chuyển thì hơn."
Lục Thanh Nghiên quay đầu lại, nhìn Chu Cảnh Diên ở trong lều còn chưa tỉnh.
Dưới ánh nến tối tăm, gương mặt của Chu Cảnh Diên an tường yên lặng.
Ngoại trừ gương mặt hơi trắng bệch ra, thì không thể soi mói chỗ nào.
Cho dù là trong tình huống bị thương, vẫn không hiện lên chật vật.
"Vậy tôi ở lại chăm sóc anh Diên."
Thẩm Lâm xung phong nhận việc, anh ta nên chịu trách nhiệm với chuyện này.
"Không cần, anh không hiểu gì, nơi này để tôi trông cho, tôi là bác sĩ biết nhiều hơn anh."
Biết Thẩm Lâm còn có mẹ già cần chăm sóc, sao Lục Thanh Nghiên có thể để anh ta lại.
"Tối nay bác đến chỗ Kiểu Kiều, Thanh Nghiên yên tâm chăm sóc Cảnh Duyên đi."
Lý Tố Hoa bưng nước đưa cho Lục Thanh Nghiên, rất săn sóc nhường vị trí.
"NMôt mình cô chăm sóc. tôi sơ người khác..." Thẩm Lâm là người duy nhất biết quan hệ của hai người, vấn đề là người khác không biết.
Nhỡ đâu bị đám người lắm miệng trong thôn nói linh tinh, nên làm sao bây giờ?
"Không sao, tôi là bác sĩ."
Lục Thanh Nghiên không để ý người khác nói gì.
Chỉ có thập niên 70 này mới nghiêm túc đối với quan hệ nam nữ như vậy, nếu đổi thành thế kỷ 21, ai dám nói nhiều.
Hơn nữa thực sự có người miệng đáng ghét, cùng lắm thì cô lập tức thừa nhận quan hệ với Chu Cảnh Diên.
Cô không tin còn bị một số người đáng ghét bắt nạt tới trên đầu.
"Vất vả cho cô rồi."
"Mau trở về đi, tôi có thể chăm sóc anh ấy."
Lục Thanh Nghiên vừa dứt lời, một đám người khiêng con lợn rừng 200 cân đi tới.
"Lợn rừng? Ôi trời ơi, vậy mà là lợn rừng?"
Đám người bùng nổ, mỗi người đều đứng dậy vây quanh.
"Yên lặng!"
"Con lợn rừng này là đồng chí Chu Cảnh Diên giết chết, cậu ấy còn vì chuyện này mà bị trọng thương."
"Tuy lợn rừng này nên thuộc về đại đội, nhưng cho dù thế nào, chúng ta nên cảm ơn đồng chí Cảnh Diên."
"Cho nên cán bộ của đại đội chúng ta nhất trí quyết định, cuối năm cho đồng chí Cảnh Diên thêm 300 công điểm."
Đội trưởng Từ đứng trước con lợn rừng to, nói từng chữ từng câu.
Một số người có chút ý kiến, cuối cùng nhìn con lợn rừng to ngoan ngoãn câm miệng.
Lục Thanh Nghiên không quan tâm náo nhiệt ở phía xa, sau khi Lý Tố Hoa và Thẩm Lâm rời đi thì trở về lều.
Đặt chậu gỗ sang một bên, Lục Thanh Nghiên cầm khăn lông sạch sẽ làm ướt, lau sạch máu trên mặt và trên tay của Chu Cảnh Diên.
Nắm lấy tay phải của Chu Cảnh Diên lau, ánh mắt cô không nhịn được nhìn bàn tay anh.
Tay của Chu Cảnh Diên rất đẹp, khớp xương rõ ràng còn thon dài, trên Có thể tưởng tượng tới mấy năm nay anh sống thế nào, chắc chắn còn tệ hơn cô nghĩ.
"Rõ ràng nói sẽ an toàn trở về, kết quả còn bị trọng thương như vậy."
Bên ngoài vì giết được một con lợn rừng mà rất náo nhiệt, rất ầm ï, trong lều nhỏ yên tĩnh chỉ có tiếng oán giận đứt quãng của Lục Thanh Nghiên.
"Rất xin lỗi."
Giọng nói mềm nhẹ suy yếu truyền tới, cô ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy dịu dàng của Chu Cảnh Diên.
Không biết là anh tỉnh lại khi nào, gương mặt tái nhợt nằm ở chỗ cô ngủ, vẫn luôn lằng lặng nhìn cô.
"Chu Cảnh Diên, anh gạt em!"
"Tình hình lúc ấy quá khẩn cấp, sau này sẽ không như vậy nữa."
Giọng nói của Chu Cảnh Diên rất nhỏ, nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên không buông.
Lục Thanh Nghiên cắn chặt môi dưới, không nói một câu.
"Nghiên Nghiên!"
Thấy cô không để ý tới anh, Chu Cảnh Diên sốt ruột.
Muốn đứng dậy lại động vào vết thương, đau đến mức gương mặt anh lập tức thay đổi.
"Ngoan ngoãn nằm im."
Đè bả vai anh không cho anh cử động, Lục Thanh Nghiên điều chỉnh biểu cảm trên mặt mình:
"Đồ ngốc."
Người này một ngày bị thương hai lần, nói không tức giận là giả.
"Không biết anh lớn lên từng này kiểu gì."
Lục Thanh Nghiên mím môi, còn có chút tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận