Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 188: Sao Đồng Chí Nữ Này Không Sợ Như Vậy?

Chương 188: Sao Đồng Chí Nữ Này Không Sợ Như Vậy?Chương 188: Sao Đồng Chí Nữ Này Không Sợ Như Vậy?
"Ồ, tôi còn tưởng các người có rất nhiều người cơ, đúng là đáng tiếc!"
Lục Thanh Nghiên không thèm để ý cười nói.
Mấy người bị tươi cười của cô làm cho không đoán ra được, cảm thấy kỳ lạ nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên.
Sao đồng chí nữ này không sợ như vậy?
Cô đáng tiếc cái gì?
Có biết tình cảnh hiện giờ của mình hay không?
"Cô đáng tiếc cái gì?"
Bà cụ cảm thấy không thích hợp, cau mày hỏi Lục Thanh Nghiên.
"Đáng tiếc các người chọc vào người không nên dây vào, coi trọng ai không coi trọng, vậy mà coi trọng tôi? Còn muốn đánh chủ ý với tôi ư?"
Tươi cười trên gương mặt của Lục Thanh Nghiên đột nhiên thay đổi, lạnh lo vô tình.
Khi cô còn nhỏ suýt nữa bị người ta bắt cóc xong, sau này ông nội vì an toàn của cô, đã mời người dạy võ cho cô.
Cô luyện võ mười năm, tuy không tính là đánh thiên hạ vô địch, nhưng đủ để đối phó mấy tên cặn bã.
Ngoài cửa, mấy công an vây quanh căn nhà.
"Đội trưởng, chúng ta lao vào đi."
Ôn Ngôn hơi sốt ruột, sợ Lục Thanh Nghiên chịu thương tổn.
Đội trưởng đội công an bên cạnh Ôn Ngôn còn chưa nói gì, trong sân đột nhiên truyền tới động tĩnh.
"Âm thanh gì thế?"
"Sao tôi nghe được có người đang kêu thảm thiết vậy?"
Mấy công an hai mặt nhìn nhau, cho rằng mình nghe nhầm.
Vẻ mặt của đội trưởng đội công an nghiêm túc hơn: "Đá cửa đi vào."
Ôn Ngôn nhận được mệnh lệnh, là người đầu tiên đá văng cửa sân.
Mấy tên công an dùng tốc độ nhanh nhất lao vào.
Vốn tưởng rằng sẽ có một trận ác chiến, kết quả lại thấy được trong sân có mấy người nằm ngang nằm dọc.
Ba người đàn ông một bà cụ, gương mặt xanh tím bị thương không Vừa thấy công an đến, như nhìn thấy cha ruột.
"Sao lại thế này?"
"Sao những người này bị đánh ngã xuống đất như vậy?"
Ôn Ngôn không liếc mắt nhìn đám người nằm trên đất, mà đi vào trong phòng.
Căn phòng tràn ngập tro bụi, trói ba cô gái trẻ tuổi.
Một bóng dáng lả lướt quay lưng về phía Ôn Ngôn, ngồi xổm trên đất cởi dây thừng cho bọn họ.
"Cô không sao chứ?"
Ôn Ngôn nhìn thấy bóng dáng kia xong, thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, khẩn trương hỏi.
Lục Thanh Nghiên đứng dậy quay đầu lại.
Trên gương mặt xinh đẹp rất bình tĩnh, không có bất cứ biểu cảm sợ hãi gì.
"Đồng chí công an, nơi này còn có ba đồng chí nữ, làm phiền anh cứu bọn họ ra ngoài."
Lục Thanh Nghiên chỉ ba cô gái bị dọa sợ ở phía sau.
Ôn Ngôn gật đầu, tiến lên mấy bước muốn hỏi Lục Thanh Nghiên, nhưng không biết nên hỏi từ đâu.
Trong lòng cô anh ta không bằng người xa lạ, có tư cách gì quan tâm cô?
Có lẽ, cô đã sớm quên anh ta là ai.
"Nơi này giao cho chúng tôi là được."
Đôi mắt của Ôn Ngôn dịu dàng, trên gương mặt có chút kích động.
"Ừm!"
"Vậy mấy người kia không làm cô bị thương đúng không?"
Đánh giá Lục Thanh Nghiên, không phát hiện cô bị thương chỗ nào Ôn Ngôn hoàn toàn thả lỏng.
Lục Thanh Nghiên lắc đầu: "Không có."
"Là cô đánh bọn họ sao?"
Đôi mắt Ôn Ngôn lập tức tỏa sáng.
Vốn cho rằng cô là cô gái dịu dàng như nước, cần người khác che chở.
Hiện giờ mới phát hiện, vậy mà cô không giống với người khác. Thanh Nghiên hơn.
"Ừm, tôi biết chút vỡ, bọn họ rất kém."
Trong lời nói của Lục Thanh Nghiên lộ ra khinh thường.
Đúng là rất kém, cô còn chưa dùng toàn lực, mấy người kia đã nằm xuống hết.
"Sau này đừng mạo hiểm như vậy."
Ôn Ngôn buột miệng thốt ra, ý thức được những lời này của mình hơi đi quá giới hạn.
Lục Thanh Nghiên nâng mắt nhìn về phía Ôn Ngôn, không nói chuyện.
Ôn Ngôn khẩn trương không biết nên làm thế nào, sợ lại bị cô ghét bỏ.
Vừa vặn lúc này có người gọi anh ta, Ôn Ngôn tránh cho xấu hổ bước nhanh đi ra.
"Đồng chí, tôi đưa cô trở về."
Ôn Ngôn đuổi theo ra, trên gương mặt khẩn trương có chút chờ mong.
Lục Thanh Nghiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Ôn Ngôn: "Cảm ơn, không cần."
Ôn Ngôn hơi thất vọng, trơ mắt nhìn Lục Thanh Nghiên rời đi.
Lục Thanh Nghiên trở lại đại đội Thịnh Dương, đến nhà Ngô Tiểu Anh trước.
"Làm xong việc rồi sao?"
Ngô Tiểu Anh đưa giỏ tre của Lục Thanh Nghiên cho Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên nhận lấy, gật đầu: "Xong rồi."
Ra khỏi nhà Ngô Tiểu Anh, cô đi thằng về nhà mình.
Cửa sân khép hở, Lục Thanh Nghiên mỉm cười đi vào.
Bóng dáng cao lớn rắn chắc đứng trong sân, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, lộ ra cánh tay vạm vỡ.
Chu Cảnh Diên đang cầm rìu chặt củi trong sân.
Khúc cây thô to bị rìu của anh bổ ra, sức mạnh to lớn khiến người ta rung động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận