Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 190: Tôi Còn Bao Nhiêu Tuổi Thọ

Chương 190: Tôi Còn Bao Nhiêu Tuổi ThọChương 190: Tôi Còn Bao Nhiêu Tuổi Thọ
Gương mặt Trần Ni giật giật, rất muốn nổi giận cuối cùng nhịn xuống.
"Đồng chí Lục, hôm nay tôi có chút không thoải mái, cô khám giúp tôi đi."
Trần Ni vươn một tay đặt lên bàn gỗ, đôi mắt lộ ra hưng phấn và tính kế.
Cô ta đang đợi Lục Thanh Nghiên khám bệnh cho cô ta, đến lúc đó cô ta sẽ nhân cơ hội nắm lấy tay cô.
"Đồng chí Trần không giống có bệnh, không cần khám."
Sáng sớm còn có thể chạy tới chợ đen cãi nhau với người ta, có thể có bệnh gì?
"Sao lại không có bệnh, tôi có bệnh."
Trần Ni thấy Lục Thanh Nghiên không mắc lừa, dứt khoát tiến lên muốn bắt lấy tay Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên lùi về sau một bước, dùng sức đẩy cô ta.
Tay bị đánh bay, Trần Ni căm tức nhìn Lục Thanh Nghiên, chưa từ bỏ ý định muốn tiến lên lần nữa.
"Cô muốn làm gì?"
Lục Thanh Nghiên lạnh lùng chất vấn Trần Ni, đôi mắt giống như muốn nhìn thấu cô ta.
Rất không thích hợp, đặc biệt không thích hợp.
Vì sao Trần Ni cố chấp muốn nắm lấy tay cô?
Buổi sáng ở chợ đen, Trần Ni vẫn luôn nắm lấy tay người khác không buông.
Cô ta muốn làm gì?
Trần Ni bị quát lớn, đôi tay cứng đờ ở giữa không trung.
Biết hôm nay không thành công, Trần Ni không cam lòng rút tay về.
"Tôi có thể làm gì? Tôi muốn khám bệnh, vì sao cô không khám cho tôi?"
Trần Ni ác nhân tố cáo trước, chỉ trích Lục Thanh Nghiên.
"Cô đúng là có bệnh, nhưng tôi không khám được, nên đến bệnh viện khám khoa não."
"Lục Thanh Nghiên, cô đừng có mà quá đáng." Trần Ni giận dữ, vậy mà cô ta bị Lục Thanh Nghiên mắng là đầu óc có bệnh.
"Xem ra cô còn chưa ngu ngốc."
Lục Thanh Nghiên cười châm chọc: "Nếu không còn việc gì, làm phiền cô lập tức rời đi. '
Cô không rảnh ở đây ầm ï với Trần Ni, rất phiền!
Trần Ni nghiến răng, oán hận xoay người.
Khi đi đến cửa sân, Bổn Bổn mới chạy từ bên ngoài vào.
Sắc mặt Trần Ni khó coi, hung ác đá qua.
"Chó chết, giống y như Lục Thanh Nghiên, đúng là đáng chết!"
Bổn Bổn phát ra tiếng kêu rên đáng thương, bị Trần Ni đá xuống triền núi.
Con chó kêu to, cắn lấy Trần Ni.
Trần Ni rống to, lại muốn nhấc chân đá qua.
"Cô dám!"
Lục Thanh Nghiên chạy ra, nâng chân đá Trần Ni.
Trần Ni bị đá lảo đảo ngã xuống đất, chật vật ngẩng đầu.
"Lục Thanh Nghiên, vậy mà cô vì một con chó đá tôi?"
"Đồ của tôi không chấp nhận được cô giáo huấn, cút đi!"
Bế Bổn Bổn lên, Lục Thanh Nghiên từ trên cao nhìn xuống nhìn Trần Ni, xoay người vào nhà.
"Lục Thanh Nghiên!"
Trần Ni lớn tiếng thét chói tai với cửa sân đóng chặt.
Quần áo mới của cô ta bị bùn đất làm bẩn, Trần Ni tức tới mức muốn nổi bão.
Nổi giận đùng đùng trở về nhà, Trần Ni phát tiết tất cả lửa giận lên cửa phòng.
Ngưu Lan Hoa đang ngủ ngon trong phòng, bị dọa suýt nữa rơi từ trên giường xuống.
"Muốn chết à!"
Ngưu Lan Hoa đi giày mới, đi về phía phòng Trần Ni.
Trần Ni nhắm mắt lại, lựa chọn quần áo ở cửa hàng.
Cô ta muốn chọn một chiếc váy còn đẹp hơn váy của Lục Thanh "Con gái, con làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Ngưu Lan Hoa mặc quần áo mới, nở nụ cười đi vào phòng Trần Ni, vẻ mặt tươi cười đi vào phòng Trần Ni, vẻ mặt quan tâm.
Trần Ni không kiên nhẫn mở mắt ra: "Không có việc gì."
"Con gái, giữa trưa hôm nay chúng ta ăn gì thế?"
Miệng của Ngưu Lan Hoa lại thèm, nghĩ tới gần đây mỗi ngày đều ăn thịt cá, bụng lại bắt đầu sôi lên.
"Lát nữa lại nói, mẹ đi ra ngoài đi."
Trần Ni không muốn ứng phó Ngưu Lan Hoa, biểu cảm lạnh nhạt.
Từ lúc Trần Ni trở thành "người trời lựa chọn", thái độ của Ngưu Lan Hoa đối với cô ta lập tức thay đổi.
Ước gì có thể cung phụng Trần Ni, một ngày ba nén nhang.
Đợi Ngưu Lan Hoa đóng cửa phòng xong, Trần Ni lại bắt đầu lựa chọn quần áo.
Cuối cùng lựa chọn một chiếc váy dài, cần tốn 10 tiếng tuổi thọ.
Gấp không đợi nổi thay vào, Trần Ni lại cảm thấy không hài lòng lắm, chỉ tại hiện giờ mình còn chưa đủ xinh đẹp.
"Tiểu Thất, còn có thuốc viên nhanh chóng trở nên xinh đẹp hay không?"
"Ký chủ, tôi khuyên cô nên làm theo từng bước một đi."
Giọng nói quen thuộc còn lạnh như băng của Tiểu Thất quanh quẩn trong đầu Trần Ni.
Trần Ni lập tức ủ rũ, cô ta ăn không ngồi rồi lại bắt đầu mua đồ ở cửa hàng lần nữa.
Cuối cùng, trên giường chồng chất một đống đồ ăn.
"Tôi còn bao nhiêu tuổi thọ?"
Trần Ni không chút để ý hỏi Tiểu Thất, tay cầm đồ ăn mới mua, ăn ngấu nghiến từng miếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận