Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 213: Em Có Thể Cho Anh Mọi Thứ, Chỉ Cần Anh Ở Bên Cạnh Em

Chương 213: Em Có Thể Cho Anh Mọi Thứ, Chỉ Cần Anh Ở Bên Cạnh EmChương 213: Em Có Thể Cho Anh Mọi Thứ, Chỉ Cần Anh Ở Bên Cạnh Em
Chu Cảnh Diên nói năng có khí phách đáp lại Bạch Đào, từ đầu tới cuối đều không nhìn cô ta một cái.
Ở trong mắt trong lòng anh chỉ có bóng dán Lục Thanh Nghiên, không thể nhìn đến người khác.
"Đồng chí Chu, anh đừng ở bên cô ta, em có thể cho anh mọi thứ."
Bạch Đào nóng nảy, đôi mắt ửng đỏ.
Muốn nói Bạch Đào thích Chu Cảnh Diên cỡ nào, đương nhiên là không có khả năng lắm.
Sở dĩ không muốn từ bỏ, một là thực sự coi trọng anh, hai là không muốn làm việc nhà nông vừa dơ vừa mệt.
Không bằng tìm một người hài lòng gả đi, để anh nuôi mình.
Cô ta tự nhận dựa vào gia cảnh của cô ta, cho Chu Cảnh Diên chút ngon ngọt anh nhất định sẽ vội cưới cô ta.
Ánh mắt Chu Cảnh Diên nhìn về phía Bạch Đào, lạnh nhạt sắc bén: "Cô là cái thá gì?"
Bạch Đào vốn âm thầm vui sướng vì Chu Cảnh Diên nhìn về phía cô ta.
Không đợi cô ta vui sướng mấy giây, vậy mà nghe được lời nói lạnh như băng vô tình của anh.
Bạch Đào bị đả kích suýt nữa không đứng vững, nước mắt lập tức chảy ra.
"Sao anh có thể đối xử với em như vậy?"
Cô ta thích anh như vậy, không sợ ánh mắt khác thường của người khác, anh lại không chút lưu tình khiến trái tim cô ta đau đớn.
"Em có thể cho anh mọi thứ, chỉ cần anh ở bên cạnh em."
Bạch Đào muốn dùng danh lợi dụ hoặc Chu Cảnh Diên.
Lúc trước người theo đuổi cô ta, có người nào không coi trọng thân phận của cô ta.
Chu Cảnh Diên chắc chắn cũng không ngoại lệ!
"Cô ta không thể cho anh được gì, em có thể! Em có thể bảo cha em sắp xếp công việc ở thành phố cho anh."
Bạch Đào tiến lên một bước, đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Cảnh Diên, "Đồng chí Bạch, tôi có thể hỏi cô một câu không?"
Cuối cùng Lục Thanh Nghiên không nghe nổi nữa, âm thầm cười nhạo.
Bạch Đào liếc nhìn Lục Thanh Nghiên, chán ghét cô tới cực hạn.
"Nếu thực sự dựa theo lời cô nói có thể cho anh ấy công việc, sao cô không bảo cha cô sắp xếp cho cô vào xưởng làm?"
Câu hỏi của Lục Thanh Nghiên một châm thấy máu, đâm Bạch Đào né tránh lảng tránh.
Gương mặt của Bạch Đào xanh mét, bị Lục Thanh Nghiên chọc thủng sự thật, cô ta rất muốn xoay người rời đi.
Không muốn từ bỏ như vậy, cô ta cố nén khó chịu.
Mấy thanh niên trí thức ở phía sau đều nhìn cô ta với ánh mắt trào phúng, Bạch Đào cảm nhận được rất rõ.
Trước đây cô ta hứa hẹn không ít với những đồng chí nam làm việc giúp cô ta.
Nếu bị vạch trần, còn không biết nên làm gì bây giờ!
"Xuống nông thôn xây dựng là chuyện rất vinh quang, tôi không muốn tiến vào xưởng."
Không có tự tin gì phản bác xong, phía sau lập tức truyền tới mấy tiếng cười nhạo.
Bạch Đào nghiến răng, ước gì có thể quay đầu đánh mấy thanh niên trí thức không hợp với cô ta.
"Giác ngộ của đồng chí Bạch đúng là cao."
Lục Thanh Nghiên cười gượng hai tiếng, chắc chắn đầu óc của Bạch Đào thiếu sợi dây nào đấy.
Cô nhìn thấy Bạch Đào đen hơn lần trước gặp được ở chợ không ít.
Như vậy "quang vinh" mà cô ta nói tra tấn cô ta không ít.
Lục Thanh Nghiên không tin, chỉ gặp mặt một lần Bạch Đào có thể yêu sâu đậm Chu Cảnh Diên.
"Đó là đương nhiên."
Bạch Đào không nghe ra được cười nhạo trong lời nói của Lục Thanh Nghiên, ưỡn ngực hóp bụng, tự mình cảm thấy kiêu ngạo.
"Nếu đồng chí Bạch nguyện ý góp một viên gạch xây dựng nông thôn, vậy tôi không quấy rầy cô nữa."
Lục Thanh Nghiên nhướng mày cười, kéo Chu Cảnh Diên xoay người đi Còn tưởng là "kình địch" cơ, xem ra là cô nghĩ nhiều rồi.
Bạch Đào đứng ở cửa Tiệm Cơm Quốc Doanh, đám người đi ngang qua đều nhìn qua.
"Chúng ta đi vào thôi."
Một thanh niên trí thức nữ đi tới, đi lướt qua Bạch Đào đi vào Tiệm Cơm Quốc Doanh.
Mấy thanh niên trí thức nữ đi theo sau tiến vào, không ai quan tâm Bạch Đào đứng lẻ loi ở cửa.
"Đồng chí Bạch, vào đi thôi."
Đồng chí nam đi tới, Bạch Đào có bậc thang nên đi theo vào Tiệm Cơm Quốc Doanh.
Một đám người tìm bàn trống ngồi xuống, Bạch Đào quay đầu đi, ánh mắt nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.
Cô ta không cam lòng cứ thất bại như vậy, cũng không muốn xuống ruộng làm việc.
Không phải là cô ta chưa từng suy xét đám thanh niên trí thức nam.
Nhưng đám thanh niên trí thức nam này không khác cô ta lắm, vai không thể gánh tay không thể xách, trông còn chẳng ra sao.
Nhân lúc Chu Cảnh Diên đi gọi món, Bạch Đào đi về phía Lục Thanh Nghiên.
"Cô muốn thế nào, mới nguyện ý rời khỏi đồng chí Chu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận