Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 215: Muốn Tôi Chịu Trách Nhiệm Với Cô Ư

Chương 215: Muốn Tôi Chịu Trách Nhiệm Với Cô Ư Chương 215: Muốn Tôi Chịu Trách Nhiệm Với Cô Ư
"Em ngồi đây đợi một lát, anh đi đạp xe đến đây, lát nữa dẫn em đi dạo hợp tác xã mua bán." "Ừm!" Lục Thanh Nghiên nhìn theo Chu Cảnh Diên rời đi, vậy mà liếc thấy bóng dáng Bạch Đào đi theo sau Chu Cảnh Diên. Đến bây giờ người phụ nữ này vẫn chưa từ bỏ ý định sao? Xem ra cứ muốn cô phải tàn nhẫn, Bạch Đào mới cách xa bọn họ một chút. Một khi đã như vậy, vậy thì đừng trách cô không khách sáo. Lục Thanh Nghiên đi ra khỏi Tiệm Cơm Quốc Doanh, chậm rãi đi theo sau Bạch Đào. Bạch Đào một lòng chỉ muốn tìm cơ hội tỏ tình lần nữa, nên không biết có người đi theo sau cô ta. Mất hết mặt mũi cũng không sao, những người đó trào phúng cô ta cũng không sao, chỉ cần cô ta có thể thành công. Bạch Đào giống như tên trộm nhìn Chu Cảnh Diên vào một ngõ nhỏ, không chút nghĩ ngợi theo vào. Trong lòng Bạch Đào tràn ngập vui vẻ, thậm chí trong đầu đều đã nghĩ xong nên nói gì. Cô ta mới bước vào ngõ nhỏ, còn chưa kịp gọi Chu Cảnh Diên bước vào trước. Cả người đột nhiên bị người ta bóp chặt nâng lên. Sau lưng dán sát vào tường, cổ Bạch Đào truyền tới cảm giác hít thở không thông, đau đớn khiến cô ta muốn giấy giụa. Là ai? Là ai muốn thương tổn cô ta? Bạch Đào mở to mắt, khi thấy người bóp cổ cô ta thì lộ ra ánh mắt không thể tin được. "Đồng chí... Chu?" Bạch Đào vừa định kéo tay Chu Cảnh Diên ra, Chu Cảnh Diên buông ra trước một bước, ném cô ta xuống đất. Bạch Đào ngồi dưới đất, đang ở trong trạng thái ngây ngốc. Vừa rồi cô ta suýt nữa đã chết ư?
"Đồng chí Chu, em là Bạch Đào mà!"
Bạch Đào cho rằng Chu Cảnh Diên hiểu lầm cô ta là ăn trộm, chậm rãi bò dậy.
Vẻ mặt Chu Cảnh Diên không chút biểu cảm, đôi mắt lạnh lẽo như băng.
"Đồng chí Chu, em..."
Những lời Bạch Đào suy nghĩ trong đầu đã sớm quên sạch sẽ, cô ta dứt khoát một là không làm, đã làm phải làm đến cùng, cả người nhào vào lòng Chu Cảnh Diên.
Một bóng dáng nhanh chóng kéo Chu Cảnh Diên ra, cả người Bạch Đào tiến vào trong lòng một người.
"Đồng chí Chu, hiện giờ anh ôm em thì phải chịu trách nhiệm với em, nếu không hôm nay chúng ta người nào cũng đừng mơ sống tốt."
Bạch Đào mặc kệ tất cả, vốn dĩ không có chấp niệm sâu như vậy đối với Chu Cảnh Diên.
Vừa rồi khi chạy ra, cô ta trốn ở một bên thấy được cảnh tượng ở chung ấm áp giữa Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên.
Tận mắt nhìn thấy anh đưa bát sủi cảo của mình cho người phụ nữ kia.
Vào lúc đó cô ta chắc chắn được, mình muốn người đàn ông này.
Như vậy người hưởng thụ săn sóc của anh, sẽ là cô ta.
"Muốn tôi chịu trách nhiệm với cô ư?"
Trên đỉnh đầu Bạch Đào truyền tới giọng nói trào phúng.
Chỉ trong nháy mắt cả người cô ta kinh hãi, nhanh chóng đẩy người mình ôm lấy ra.
"Sao lại là cô?"
Gương mặt của Bạch Đào đỏ bừng lên, vừa thẹn vừa bực.
Vừa rồi cô ta thấy người phụ nữ này không theo ra khỏi Tiệm Cơm Quốc Doanh, mới có thể đầu óc nóng lên theo dõi Chu Cảnh Diên.
"Nếu không phải tôi, có phải cô dùng thủ đoạn dơ bẩn có được đối tượng của tôi hay không?"
Lục Thanh Nghiên rất tức giận.
Cô vốn cho rằng Bạch Đào thuộc loại người không có đầu óc, cùng lắm là nói mấy lời không có đầu óc, đâu nghĩ tới cô ta sẽ làm ra thủ đoạn Niên đại này, một người đàn ông ôm một người phụ nữ, là đang chơi lưu manh.
Nếu không muốn ngồi từ, dưới đồng ý của người phụ nữ cần phải cưới cô ta.
Bạch Đào ôm chủ ý thối nát này, là cô nhìn nhầm cô ta.
"Tôi... Tôi..."
Bạch Đào đuối lý lắp bắp không biết nên nói gì.
"Xem ra là vừa rồi tôi đối xử với cô quá tốt, cho nên mới khiến cô hiểu lầm tôi rất dễ bắt nạt."
Gương mặt của Lục Thanh Nghiên âm trầm, nâng tay lên không cho phân trần tát Bạch Đào một cái.
Gương mặt Bạch Đào lập tức sưng đỏ lên, cái tát này tát cô ta ngây ngốc lần nữa.
"Cô tát tôi?"
"Cô nên bị ăn tát!"
Lục Thanh Nghiên hận nhất là loại người như vậy, đặc biệt là lấy thanh danh hãm hại người khác.
Quan trọng nhất chính là, cô ta hãm hại đối tượng của mình.
Bạch Đào điên rồi, giơ tay lên muốn cào Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên trở tay tát một cái.
Bạch Đào không có sức chiến đấu, oa một tiếng khóc ra: "Cô lại tát tôi?"
"Nếu tôi lại thấy cô có tâm tư gây rối gì đó, thì không chỉ là tát đơn giản như vậy đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận