Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 230: Hơn Hai Vạn Có Thể Giúp Không Ít Người!

Chương 230: Hơn Hai Vạn Có Thể Giúp Không Ít Người!Chương 230: Hơn Hai Vạn Có Thể Giúp Không Ít Người!
Xem ra bên trong là đồ rất quan trọng, nếu không đã không có nhiều khóa như thế.
Mở từng chìa khóa ra, Lục Thanh Nghiên cười nhạo lắc đầu.
Đẩy cửa đi vào, cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, rất rõ ràng đây là phòng của đàn ông.
Trong phòng có một chiếc giường, một cái giá chia thành từng ô vuông nhỏ, bàn sách tủ quần áo đều đầy đủ cả.
Trên giá để đồ bày ít đồ cổ, mỗi một món đồ cổ đều được chà lau cẩn thận.
Xem ra anh Tường này là người yêu thích đồ cổ.
Loại người xử sự bất nhân bất nghĩa như vậy, đương nhiên là Lục Thanh Nghiên không khách sáo.
Thu hết đồ trên giá vào trong không gian, cô lại bắt đầu tìm kiếm.
Một cái hộp gỗ bị cô tìm ra, mở ra xem bên trong có hơn hai mươi con cá đỏ dạ.
Còn có một đống đại đoàn kết, đếm sơ qua cũng khoảng hai ba vạn.
Ồ, một đại ca của chợ đen ở huyện thành nhỏ lại giàu có như vậy, xem ra làm không ít chuyện bất nhân bất nghĩa.
Không có gánh nặng thu vào, loại tiền bất nghĩa này cô không hiếm lạ.
Nói không chừng sau này có thể dùng số tiền này, trợ giúp một số người cần giúp.
Hơn hai vạn có thể giúp không ít người!
Dùng tiền đổi lương thực trong không gian của cô cũng không tệ, hoàn mỹ!
Like một cái cho ý nghĩ của mình, Lục Thanh Nghiên ném hộp gỗ vào không gian.
Cô tìm một vòng, không tìm thấy được gì nữa.
Lục Thanh Nghiên sờ cằm, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đấy.
Anh Tường này thích đồ cổ như vậy, không có khả năng chỉ có mười mấy món đồ đặt trên giá.
Chắc chắn còn có chỗ nào đó cô chưa kiểm tra tới.
Lục Thanh Nghiên nghiêm túc tìm kiếm lần nữa, không biết có nên nói Đầu giường của anh Tường này có một dây kéo, dùng sức kéo một cái vậy mà xuất hiện một tầng hầm ngầm sâu thẳm.
Còn rất...
Đột ngột không kịp đề phòng!
Chậm rãi bước xuống hầm, Lục Thanh Nghiên lấy đèn pin ra.
"Quả nhiên là người giàu đến chảy mỡ."
Dưới hầm, hơn ba mươi cái rương được sắp xếp chỉnh tề.
Bên trái có mười mấy cái rương, khắp nơi đều là trân phẩm, cả đống phiếm sắc thái khiến người ta kinh diễm.
Trong rương đồ bên phải kém hơn bên trái một chút, nhưng tổng thể vẫn là thứ tốt.
Lục Thanh Nghiên cười, tay nhỏ vung lên, hơn ba mươi rương lập tức biến mất.
Ý thức của cô xem xét không gian, trong phòng đồ cổ bày hơn 100 rương gỗ.
Rương gỗ trang sức Chu Cảnh Diên cho cô, được cô đặt riêng một bên.
Lục Thanh Nghiên gật đầu hài lòng, ngay sau đó ra khỏi phòng.
Trong sân, hai thanh niên còn đang ở trạng thái hôn mê.
Cô tiêu sái xoay người, cơ thể nhẹ nhàng đi ra bên ngoài sân tường.
Đột nhiên Lục Thanh Nghiên nghe thấy ở cửa truyền tới động tĩnh, có người đang gọi anh Tường.
Cô vốn chuẩn bị rời đi vội dừng bước lại, nhanh chóng tiến vào không gian nghe động tĩnh bên trong.
Chưa tới một phút, giống như cô suy nghĩ bên trong truyền ra tiếng rống to.
"Đồ của tôi đâu?"
Tiếng rống giận quanh quẩn trong sân, không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ là anh Tường kia phát hiện đồ đã biến mất.
Tiếng tát vang dội truyền đến, Lục Thanh Nghiên suy đoán là hai người bị cô làm cho hôn mê bị đánh.
"Anh Tường, bọn em không biết sao lại thế này."
Hai người canh giữ không biết làm sao, bị anh Tường nhấc chân đá quỳ rạp trên đất, giống y như con chó. nhà đều bị người ta dọn sạch.
Đó là tiền tài ông ta tích lũy mấy năm qua, đa số là hố được từ người khác.
Bây giờ không còn, toàn bộ đều mất sạch!
Vừa rồi ông ta phát hiện người của mình bị người ta làm cho hôn mê, ông ta cảm thấy không ổn vội vàng chạy về phòng, phát hiện năm chiếc chìa khóa khóa cửa của mình bị ném xuống đất.
Đồ trên giá để đồ bị trộm, tiền chỗ bí ẩn cũng bị trộm, còn có đống thỏi vàng nữa.
Ôm chút kỳ vọng cuối cùng ông ta đi xuống tầng hầm, trong hầm trống rỗng, trực tiếp khiến ông ta mềm nhữn ngã xuống đất.
Trên mặt đất có một tờ giấy, phía trên viết đây là trừng phạt do ông ta làm buôn bán không phúc hậu.
Nếu lại gàn bướng hồ đồ, sau này sẽ khiến ông ta trả giá đắt hơn.
Ông ta tức giận tới mức xé tờ giấy xuống, trước mắt biến thành màu đen, đỡ lấy vách tường một lúc lâu sau mới đứng vững.
"Đi, đi tìm cho tôi, cần phải tìm được người đó."
Anh Tường chỉ vào mọi người, bảo người đi tìm cho ông ta, cần phải tìm được người kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận