Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 242: Đừng Quậy Em Đang Nói Chuyện Đứng Đắn

Chương 242: Đừng Quậy Em Đang Nói Chuyện Đứng ĐắnChương 242: Đừng Quậy Em Đang Nói Chuyện Đứng Đắn
Bây giờ mới phát hiện, mọi chuyện đều là cô ta chơi mình.
Từ Ngọc Mai ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết suy nghĩ gì.
Ngô Tiểu Anh đứng bên cạnh cô ta, nhẹ giọng an ủi cô ta.
"Sau này cách Trần Ni xa một chút."
Lục Thanh Nghiên dùng tay chọc Chu Cảnh Diên, nhắc nhở anh.
Chu Cảnh Diên nắm lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay: "Ừm."
"Trên người Trần Ni có bí mật."
Lục Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn Chu Cảnh Diên, nói phát hiện của mình cho anh.
"Bí mật ư?"
Ánh mắt Chu Cảnh Diên nhìn lướt qua đám người, nhìn chằm chằm Trần Ni đứng phía sau Ngưu Lan Hoa, nhìn như vô tội thực ra rất đắc ý.
"Ừm, anh nhìn mặt cô ta xem, mới mười mấy ngày đã biến thành như vậy, người bình thường sẽ thay đổi nhanh như vậy sao?"
Con người hiện giờ đơn thuần, Trần Ni bịa bừa cái cớ sẽ lừa gạt được mọi người.
Vậy mà cô ta nói với những người khác, sở dĩ mình trở nên trắng như vậy, là vì không làm việc ở nhà tĩnh dưỡng.
"Đừng để cô ta nắm lấy tay anh, nhớ kỹ lời em nói đấy."
Lục Thanh Nghiên lại nhắc nhở Chu Cảnh Diên lần nữa.
Chu Cảnh Diên nắm lấy tay nhỏ của cô: "Anh chỉ nắm mỗi tay em."
Tay người khác anh chê bẩn, ngay cả đàn ông cũng không được đừng nói là phụ nữ.
"Đừng quậy, em đang nói chuyện đứng đắn."
Lục Thanh Nghiên đánh bay tay làm bậy của anh.
"Em hoài nghỉ có khả năng trên người Trần Ni có hệ thống."
"Hệ thống ư? Là gì thế?"
Lông mày rậm của Chu Cảnh Diên hơi nhíu lại, lại nhìn về phía Trần Ni lần nữa.
"Không thể giải thích rõ được, anh coi như là thứ lợi hại đi."
Lục Thanh Nghiên cũng không biết nên giải thích thế nào về hệ thống Hơn nữa cô cũng không chắc chắn, có phải trên người Trần Ni có hệ thống hay không.
Dù sao kỳ ngộ là chắc chắn, nếu không sao có thể thay đổi nhanh như vậy?
Chỉ trong thời gian ngắn hai người nói chuyện.
Có lẽ Liễu Siêu không chịu nổi đả kích, lại không có biện pháp đối với Trần Ni, lao ra khỏi đám người nhanh chóng biến mất không thấy.
Mẹ Liễu oán hận trừng Trần Ni, thầm mắng một câu tiện nhân, sau đó đuổi theo Liễu Siêu.
Trần Ni âm thầm lộ ra tươi cười âm hiểm, ngẩng đầu nhìn về phía Từ Ngọc Mai.
Lúc trước Liễu Siêu nhục nhã cô ta, Từ Ngọc Mai còn đánh cô ta, hôm nay cũng coi như đáp lễ nho nhỏ với bọn họ.
"Ngọc Mai, tôi đi vào nhà với cô."
Từ Ngọc Mai mãi mà không nói lời nào, Ngô Tiểu Anh hơi hoảng loạn kéo cô ta.
Từ Ngọc Mai rút tay mình ra, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng đã chạy về phía bờ sông.
"Ngọc Mai! Mọi người mau ngăn cô ấy lại."
Ngô Tiểu Anh thấy không đúng kinh hoảng lúng túng, gọi đám người ngăn Từ Ngọc Mai lại.
Từ Ngọc Mai tràn ngập bi thương, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía sông lớn.
Bị từ hôn, sau này cô ấy sẽ bị mọi người chỉ trích, sống sót còn có ý nghĩa gì.
"Bùm bùm..."
Âm thanh rơi xuống nước dọa mọi người sợ hãi.
"Mau cứu người!"
Người nào cũng không nghĩ tới Từ Ngọc Mai cương liệt như vậy, không chút do dự nhảy xuống nước.
Có người còn phản ứng nhanh hơn những người khác, nhảy xuống nước bơi về phía Từ Ngọc Mai.
Trần Ni tránh phía sau cây, nhìn thấy cảnh này thì bị dọa sợ.
Cô ta không nghĩ tới Từ Ngọc Mai sẽ nhảy sông, nhỡ đâu xảy ra chuvên cá để lỗi lên naười cô t†a khâna?2 "Là Vương Thiết Ngưu."
Mấy thím nhận ra vô cùng kinh ngạc mở miệng.
Lục Thanh Nghiên đứng trong đám người, ánh mắt nhìn về phía sông.
Cô biết Vương Thiết Ngưu là người đàn ông trẻ tuổi nội hàm không thích nói chuyện, gần như khiến người ta quên đi sự tồn tại của anh ta.
Nhà là hộ khó khăn nhất trong đại đội, thỉnh thoảng còn là đối tượng mấy thím mấy bác bàn tán.
Không nghĩ tới người không có cảm giác tồn tại như vậy, vậy mà khi mọi người do dự nhanh chóng nhảy xuống sông cứu người, thực sự đáng khâm phục.
"Cứu lên rồi."
Trong bóng tối, Vương Thiết Ngưu kéo Từ Ngọc Mai cả người ướt đẫm lên bờ.
Đôi mắt của Từ Ngọc Mai nhắm chặt, gương mặt trắng bệch, nằm trên mặt đất không có động tĩnh.
"Cứu cô ấy, ai cứu cô ấy với?"
Vương Thiết Ngưu đặt Từ Ngọc Mai xuống, vẻ mặt nôn nóng nhìn về phía đám người.
"Để tôi xem."
Lục Thanh Nghiên đi ra khỏi đám người, nhanh chóng đi tới trước mặt Từ Ngọc Mai kiểm tra.
Tình hình của Từ Ngọc Mai thực sự không tốt, tim gần như ngừng đập.
Không kịp nghĩ nhiều, Lục Thanh Nghiên bắt đầu cứu giúp, tiến hành hồi sức tim phổi, hô hấp nhân tạo cho Từ Ngọc Mai.
"Đây là đang làm gì thế, sao còn hôn miệng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận