Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 244: Không Cần Cảm Ơn

Chương 244: Không Cần Cảm ƠnChương 244: Không Cần Cảm Ơn
Vào thời điểm này khi kết hôn, nam nữ đều tự hào khi mặc quân phục phỏng chế, cô dự định làm một bộ cho Chu Cảnh Diên.
Cô thì dùng vải dệt màu đỏ, lựa chọn làm áo khoác cardigan và váy dài.
Từng đường kim mũi chỉ đều là khâu vá thủ công, Lục Thanh Nghiên không lựa chọn máy may.
Cô an tĩnh ngồi trên bàn đu dây, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười dịu dàng động lòng người, thành thạo xe chỉ luồn kim.
Có thể tự mình thiết kế quần áo kết hôn cho mình, đây là chuyện vô cùng vui sướng.
Đồ kết hôn không thể quá hoa lệ, đây cũng là tiếc nuối lớn nhất của cô.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu, ngay sau đó đặt kim thêu vải dệt trong tay xuống.
Cô đi tới mở cửa, đứng bên ngoài là Từ Ngọc Mai.
Bên cạnh Từ Ngọc Mai còn có Ngô Tiểu Anh đang cười hì hì.
Hôm nay Từ Ngọc Mai mặc quần áo nửa mới, trên mặt là ngượng ngùng của cô dâu mới.
Nhìn thấy Lục Thanh Nghiên, cô ấy còn có chút không biết nên đối mặt thế nào.
"Có việc gì sao?"
Lục Thanh Nghiên nhẹ giọng dò hỏi Từ Ngọc Mai.
Cô và Từ Ngọc Mai không hợp nhau lắm, sao cô ấy lại chủ động tới tìm mình?
"Tôi tới cảm ơn ngày hôm qua cô cứu tôi."
Từ Ngọc Mai lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên sửng sốt: "Không cần cảm ơn."
"Trước đây là tôi không tốt, bởi vì Trần Ni thương tổn cô, tôi biết mình rất đáng ghét."
Từ Ngọc Mai vô cùng hối hận chuyện mình làm trước đây.
Vậy mà ngu ngốc bị Trần Ni lừa gạt, vì cô ta thương tổn Lục Thanh Nghiên. "Mọi chuyện đều đã qua, tôi nhận lời xin lỗi của cô."
Không so đo nhiều, Lục Thanh Nghiên vô cùng sảng khoái nhận lời xin lỗi của Từ Ngọc Mai.
Cô và Từ Ngọc Mai cũng không có thù oán lớn gì, không cần thiết vẫn luôn để trong lòng.
"Cảm ơn cô."
Từ Ngọc Mai không nghĩ tới Lục Thanh Nghiên sẽ dễ dàng tha thứ cho cô ấy như vậy, càng thêm hối hận những chuyện mình làm lúc trước.
"Không cần cảm ơn."
Vẫn luôn cảm ơn tới cảm ơn lui như vậy, Lục Thanh Nghiên bày tỏ vô cùng bất đắc dĩ.
"Thực ra hôm nay Ngọc Mai tới không chỉ xin lỗi."
Không ai nói chuyện, Ngô Tiểu Anh tiến tới giữa hai người, kéo áo Từ Ngọc Mai.
Gương mặt Từ Ngọc Mai ửng đỏ, mở bàn tay ra, bên trong là mấy viên kẹo cứng.
"Đây là kẹo mừng của tôi, mời cô ăn."
Cô ấy sợ Lục Thanh Nghiên không nhận, vẫn luôn không dám lấy ra.
Lục Thanh Nghiên cúi đầu nhìn kẹo cứng trong lòng bàn tay Từ Ngọc Mai, không cầm lấy trước tiên.
Cô cho rằng Từ Ngọc Mai chỉ tới xin lỗi, kết quả là tới đưa kẹo mừng.
Hôm qua mới được Vương Thiết Ngưu cứu, hôm nay hai người đã kết hôn ư?
Nhanh đến mức cô còn chưa kịp phản ứng.
Lục Thanh Nghiên không nhận, Từ Ngọc Mai cho rằng cô ghét bỏ, đang định rút tay về.
"Cảm ơn, chúc cô tân hôn vui vẻ."
Lục Thanh Nghiên cầm lấy kẹo cứng trong lòng bàn tay Từ Ngọc Mai trước một bước, chân thành chúc mừng.
Từ Ngọc Mai thở phào nhẹ nhõm, trong mắt có ý cười, lại có mấy phần ngượng ngùng vui vẻ.
"Cảm ơn."
Gương mặt Từ Ngọc Mai đỏ bừng, đôi tay nắm chặt vào nhau.
Lại cảm ơn tới cảm ơn lui, Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười: "Các cô "Không cần, tôi còn phải đi đưa kẹo mừng."
Từ Ngọc Mai xua tay, đâu không biết xấu hổ đi vào ngồi.
Có thể nhận được tha thứ của Lục Thanh Nghiên, cô ấy đã rất vui vẻ.
"Đợi một lát."
Lục Thanh Nghiên đi tới bàn đu dây, lấy một mảnh vải đỏ dư ra đưa cho Từ Ngọc Mai:
"Đây coi như là quà tân hôn tôi tặng cô."
Lục Thanh Nghiên không thích nợ người ta, Từ Ngọc Mai mời cô ăn kẹo mừng, cô đáp lễ vải dệt.
"Không cần."
Từ Ngọc Mai bị dọa sợ, đâu dám nhận thứ quý giá như vậy.
Điều kiện nhà Vương Thiết Ngưu không tốt, cô ấy và Vương Thiết Ngưu không định làm rượu mừng, đâu có khả năng không biết xấu hổ nhận vải dệt của Lục Thanh Nghiên.
Vải dệt kia vừa nhìn là biết đồ tốt, vải dệt như vậy có thể đổi được nửa cân kẹo cứng, Từ Ngọc Mai không muốn chiếm tiện nghỉ.
Lục Thanh Nghiên đưa vải dệt cho Từ Ngọc Mai: "Vải dệt này là tôi làm quần áo còn dư lại, cô không cần thì tôi vẫn sẽ ném đi."
"Đừng ném."
Từ Ngọc Mai cầm lấy vải dệt, sợ Lục Thanh Nghiên thực sự ném đi vải dệt tốt như thế.
Tuy vải dệt màu đỏ không nhiều lắm, nhưng dư dả làm áo gối.
Ngô Tiểu Anh biết Lục Thanh Nghiên mạnh miệng mềm lòng, đâu có khả năng ném đi, chắc chắn là lấy cớ.
"Ngọc Mai, nhận lấy di."
Bạn cần đăng nhập để bình luận