Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 262: Anh Như Vậy Vừa Sắc Vừa Quyến Rũ

Chương 262: Anh Như Vậy Vừa Sắc Vừa Quyến RũChương 262: Anh Như Vậy Vừa Sắc Vừa Quyến Rũ
Chu Cảnh Diên chậm rãi mở mắt, trong mắt lộ ra khiếp sợ.
Lọt vào trong tầm mắt, cảnh tượng trước mắt giống như tiên cảnh, có núi có nước, có hoa có cỏ.
Đám sương bao phủ ngọn núi, dưới chân núi cây ăn quả treo trái cây nặng trĩu.
Đồng ruộng cây nông nghiệp phát triển rất tốt, lương thực sắp thu hoạch được.
Trong sông, anh có thể thấy rõ cá tôm cua đang vui sướng bơi lội, thỉnh thoảng còn có mấy con cá to nhảy từ trong sông ra.
Chân núi, có gà vịt dê bò cúi đầu ăn cỏ, miệng phát ra âm thanh vui sướng.
Phía sau anh còn có một căn nhà gỗ tỉnh xảo, trên hàng rào trước nhà gỗ mọc đầy đóa hoa kiều diễm.
Trong sân có một cây hoa anh đào phát triển rất đúng lúc, thường bay xuống mấy cánh hoa anh đào, đẹp y như bức tranh cuộn tròn.
"Đây là?"
Chu Cảnh Diên đắm chìm trong tiên cảnh, suýt nữa không thể hoàn hồn.
"Hoan nghênh đi vào không gian của em."
Lục Thanh Nghiên lùi về sau mấy bước, giang hai cánh tay lộ ra tươi cười ngọt ngào.
"Đây là truyền thừa của người Lục gia em, mọi thứ bên trong là bí mật mấy đời của Lục gia em."
Lục Thanh Nghiên dẫn Chu Cảnh Diên đến ruộng trước.
"Đây chính là nơi trồng lương thực, bên trong trồng đủ loại lương thực."
Chỉ vào một vùng cây lương thực sắp thu hoạch, cô vui sướng giới thiệu với anh.
Cơ thể thon dài của Chu Cảnh Diên đứng bên cạnh Lục Thanh Nghiên, nhìn về phía xa xa.
Cây nông nghiệp trong không gian phát triển rất tốt, vừa nhìn là biết sản lượng cao.
Anh không nhịn được tiến lên chạm vào một bông lúa, lại chạm lúa mạch bên cạnh.
"Bên này còn có ruộng hoa, ruộng dâu tây, ruộng dưa, ruộng rau..."
Lục Thanh Nghiên giới thiệu cho Chu Cảnh Diên, trong lời nói không che giấu kiêu ngạo.
Theo cô giới thiệu, Chu Cảnh Diên hiểu rõ hơn nhiều về không gian, trên mặt không che giấu được khiếp sợ.
Có lẽ truyền thuyết về thần tiên là thật, nếu không sao sẽ có nơi thần kỳ như thế.
Dẫn theo Chu Cảnh Diên đi vào vườn trái cây, Lục Thanh Nghiên hái một quả vải đã chín:
"Nếm thử đi, đây là quả vải."
Chu Cảnh Diên nhận quả vải Lục Thanh Nghiên đưa cho.
Lục Thanh Nghiên tự mình bóc một quả, nhét thịt quả trơn mềm vào miệng, cuối cùng nhả hột ra.
Học dáng vẻ cô lột vỏ, Chu Cảnh Diên nhìn quả vải đã bóc vỏ trong tay, cho vào trong miệng.
Anh từng nghe nói về quả vải, nhưng chưa từng được ăn.
Ở vườn trái cây thần kỳ của cô, có loại quả anh từng thấy, chưa từng thấy, từng nghe tới, chưa từng nghe tới.
Hoàn toàn chẳng phân biệt mua, chẳng phân biệt nam bắc, trông rất đặc biệt.
"Ăn ngon không?"
Lục Thanh Nghiên lại hái một quả vải đưa cho Chu Cảnh Diên.
Chu Cảnh Diên nhận lấy, lúc này bóc vỏ xong lại đưa cho cô.
Lục Thanh Nghiên ăn quả vải anh đưa cho.
Trong mắt Chu Cảnh Diên đều là tươi cười cưng chiều, ngay sau đó nghĩ tới gì đó, gương mặt trở nên nghiêm túc.
"Nghiên Nghiên, không thể nói cho người khác biết bí mật của em."
"Em biết."
Lục Thanh Nghiên hiểu rõ Chu Cảnh Diên đang lo lắng chuyện gì, cho tới nay, cô vẫn luôn cẩn thận giữ bí mật của mình.
Anh là người duy nhất biết bí mật của cô trên thế giới hiện giờ.
"Anh sẽ bảo vệ em, tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào thương tổn em."
Ôm eâ vào trana lòng. Chi Cảnh Diên kiên định đảm bảo bên tai Lục Thanh Nghiên.
Chỉ cần có anh ở đây, bất cứ kẻ nào cũng đừng mơ thương tổn cô.
"Ừm, em tin tưởng anh."
Ôm lấy eo Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên dựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Người cô tin tưởng duy nhất chỉ có anh, tính ra hai người đã quen nhau 11 năm, từ lúc anh còn là đứa bé.
Chỉ trong nháy mắt đứa nhỏ này thành chồng mình, sẽ làm bạn với cô đến già quãng đời còn lại.
Chu Cảnh Diên nâng mắt nhìn cô, ánh mắt chậm rãi thay đổi, cúi người tới gần Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên nghịch ngợm che miệng anh lại: "Em đói bụng."
"Anh đi nấu cơm."
Biểu cảm của anh lập tức khôi phục như thường, buông hai tay ra.
"Vậy giữa trưa chúng ta ăn gì?"
Lục Thanh Nghiên đi theo bên cạnh Lục Thanh Nghiên, hai người đi về phía nhà gỗ.
"Em muốn ăn gì?"
Nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên, Chu Cảnh Diên quay đầu dịu dàng hỏi cô.
Lục Thanh Nghiên chỉ cá bơi lội qua lại trong sông: "Giữa trưa chúng ta ăn cá đi."
Chu Cảnh Diên đi tới bờ sông, ngẩng đầu nhìn mấy lần không đợi được Lục Thanh Nghiên đáp lại, cả người nhảy vào trong sông.
"Chu Cảnh Diên, anh làm gì thế?"
Lục Thanh Nghiên trợn mắt há miệng, dở khóc dở cười đi tới bờ sông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận