Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 279: Cho Anh Ăn, Anh Cho Em Làm Gì

Chương 279: Cho Anh Ăn, Anh Cho Em Làm GìChương 279: Cho Anh Ăn, Anh Cho Em Làm Gì
"Ăn dâu tây không?"
Lục Thanh Nghiên cầm lấy một quả dâu tây, đưa tới bên môi anh.
Chu Cảnh Diên ngồi bên cạnh Lục Thanh Nghiên, cắn dâu tây cúi người đè lên người cô.
Môi răng tương giao, Lục Thanh Nghiên bị bắt ăn hết dâu tây, hờn dỗi trừng anh một cái.
"Cho anh ăn, anh cho em làm gì?"
Sau khi nói xong cô lại cầm một quả dâu tây, đưa cho anh.
Chu Cảnh Diên mỉm cười ăn hết, ném khăn lông vươn tay ôm Lục Thanh Nghiên vào lòng, cùng nhau nhìn bầu trời đêm.
Cuộc sống nhàn nhã như vậy chỉ có ở trong mơ, hiện giờ cuối cùng cũng thành hiện thực.
Lục Thanh Nghiên bất tri bất giác ngủ mất, kết quả bị Chu Cảnh Diên hôn tỉnh.
"Đừng! Hôm nay em không thoải mái."
Nhẹ nhàng xô đẩy anh, giọng nói của Lục Thanh Nghiên còn có chút yếu ớt.
Sợ anh lại hôn nữa, Lục Thanh Nghiên nói ra nguyên nhân.
Giữa trưa kinh nguyệt ghé thăm, tối nay anh không thể chạm vào cô.
"Chỗ nào không thoải mái?"
Chu Cảnh Diên chống người, nôn nóng hỏi Lục Thanh Nghiên.
"Em không sao, chỉ là ít vấn đề nhỏ của phụ nữ thôi."
Lục Thanh Nghiên dựa vào trong lòng anh, dựa đầu vào ngực anh, vậy mà chạm vào một thứ cứng rắn.
Cô vươn tay chạm vào, Chu Cảnh Diên nắm lấy tay cô.
"Đây là gì thế?"
Lục Thanh Nghiên tò mò cầm lấy đồ trên cổ anh, là vật thể hình thoi màu đen trông giống ngọc mà không phải ngọc.
Dựa vào tia sáng nhìn, vậy mà có thể thấy cánh cửa ở bên trong, không biết có phải là do cô nhìn nhầm hay không?
"Đây là gì thế? Em nhớ rõ ngày hôm qua anh không đeo thứ này."
Luc Thanh Nghiên aid vòng cẩ lên cho Chu Cảnh Diên nhìn: †ò mò hỏi anh.
Vẻ mặt Chu Cảnh Diên phức tạp: "Đây là mẹ anh để lại cho anh."
Nói đúng ra, đây là đồ do người cha bỏ vợ bỏ con của anh để lại, sau này mẹ anh để lại cho anh trước khi chết.
Mãi đến khi mẹ anh chết, còn nói với anh, cha anh rời đi chắc chắn là có nỗi khổ, muốn anh đi tìm ông ấy.
Mấy năm nay anh vẫn luôn đeo vòng cổ này.
Không lâu trước dây bị đứt, nhìn vòng cổ lại nghĩ tới người cha vô tình khiến mẹ anh mãi đến chết cũng không thể quên.
Sau đó anh dứt khoát ném vòng cổ sang một bên, buổi chiều khi sắp xếp đồ lại ma xui quỷ khiến đeo lên.
Lục Thanh Nghiên buông vòng cổ ra, giơ tay vuốt lông mày nhăn lại của Chu Cảnh Diên:
"Đừng nhăn, khó coi."
Chu Cảnh Diên buông lỏng lông mày, cúi người hôn lấy Lục Thanh Nghiên.
Cô an tĩnh ở trong lòng anh, đôi tay ôm lấy cổ anh.
Rất lâu sau, hơi thở của Chu Cảnh Diên ổn định lại.
Anh giơ tay cởi dây vòng cổ ra, đeo vòng cổ lên cô trắng nõn thon dài của Lục Thanh Nghiên.
"Sao anh lại cho em?"
Lục Thanh Nghiên muốn cởi ra trả lại cho Chu Cảnh Diên, cô có thể cảm nhận được ý nghĩa của vòng cổ này đối với anh.
"Đeo vào đi."
Chu Cảnh Diên nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, không cho cô cởi ra.
Lục Thanh Nghiên từ bỏ, thưởng thức vòng cổ trên cổ.
"Thứ này làm bằng nguyên liệu gì thế?"
Tuy Lục Thanh Nghiên không tỉnh thông đồ cổ, nhưng dưới mưa dầm thấm đất của ông nội cũng hiểu mấy phần, nhìn ra được vật thể hình thoi không phải cục đá, cũng không phải ngọc thạch.
Vật thể hình thoi mặt ngoài bóng loáng bằng phẳng, có chút lạnh lẽo.
Rõ ràng là màu sắc đen như mực, nhưng xuyên thấu qua ánh sáng có thể thấy rõ được thứ bên trong.
"Anh xem bên trong có giống có một cánh cửa hay không?" Đối với thứ này, Lục Thanh Nghiên càng thêm cảm thấy kỳ lạ.
"Ừm."
Sớm đã vô cùng quen thuộc đối với thứ này, đương nhiên là Chu Cảnh Diên biết bên trong thứ này là gì.
Anh cũng từng cảm thấy kỳ lạ, nhưng không tra được bất cứ thứ gì.
Lục Thanh Nghiên lại nhìn thêm mấy lần, có lẽ là quá chuyên chú, luôn cảm thấy cánh cửa kia giống như lốc xoáy, đâm vào mắt cô sinh đau.
Không tự giác được che mắt vào, Lục Thanh Nghiên khó chịu nhắm mắt.
"Đừng nhìn nhiều."
Chu Cảnh Diên nhất thời quên nhắc nhở, đau lòng thổi đôi mắt phiếm đỏ của cô.
Lục Thanh Nghiên mở to mắt, buông vòng cổ trong tay ra.
"Đây là thứ gì thế? Sao lại có cảm giác kỳ lạ như vậy?"
"Không biết."
Chu Cảnh Diên chỉ biết thứ này không có bất cứ ảnh hưởng gì đối với anh, nếu không sao anh dám đưa cho vợ mình.
"Em mệt, chúng ta ngủ đi."
Không rõ lắm lai lịch của thứ này, Lục Thanh Nghiên dứt khoát từ bỏ, ngáp một cái chậm rãi ngủ mất.
Chu Cảnh Diên ôm chặt cô vào trong lòng, cũng nhắm mắt ngủ theo.
Sáng sớm, Lục Thanh Nghiên tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ, mơ màng ngây người một lát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận