Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 312: Xem Ra Cô Và Bí Mật Của Cô Chỉ Như Vậy Mà Thôi

Chương 312: Xem Ra Cô Và Bí Mật Của Cô Chỉ Như Vậy Mà ThôiChương 312: Xem Ra Cô Và Bí Mật Của Cô Chỉ Như Vậy Mà Thôi
Lục Thanh Nghiên nghiêng người một cái, dễ dàng tránh đi.
Cả người Trần Ni không khống chế được, lao về phía thân cây.
SA"
Cô ta phát ra tiếng đau đớn, lại ngã xuống đất lần nữa.
"Vì sao? Tại sao lại như vậy?"
Trần Ni không tin, cô ta cho rằng rất dễ dàng thành công, vì sao còn chưa tới gần Lục Thanh Nghiên, mình lại rơi vào chật vật như thế.
Lục Thanh Nghiên khoanh tay trước ngực, cơ thể đứng thẳng tắp tại chỗ.
"Xem ra cô và bí mật của cô chỉ như vậy mà thôi."
Không phải cô coi thường Trần Ni, thực sự là cô ta quá ngu.
Không có bản lĩnh, tất cả tính kế còn hiện rõ trên mặt, như vậy không phải là muốn làm chuyện xấu sao?
"Tôi không cho cô sỉ nhục tôi, Lục Thanh Nghiên, tôi liều mạng với cô."
Trần Ni lại lao về phía Lục Thanh Nghiên lần nữa.
Lần này Lục Thanh Nghiên không tránh đi, quét ngang chân đá cô ta ngã xuống đất.
Trần Ni không cam lòng thất bại như vậy, khi ngã xuống đất nhanh chóng nhào lên, ôm lấy đùi Lục Thanh Nghiên điên cuồng cười to.
"Ta thành công, Tiểu Thất mi mau giúp ta."
Cô ta cười to điên cuồng, cả người còn khủng bố hơn cả kẻ điên.
Lục Thanh Nghiên không nghĩ tới Trần Ni sẽ điên cuồng như vậy, không màng bị thương cũng muốn ôm lấy cô.
Tiểu Thất mà cô ta nói là gì?
Là hệ thống trong cơ thể cô ta ư?
Chân của cô bị Trần Ni ôm chặt lấy, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn không thể rút ra.
Trong đôi mắt của Lục Thanh Nghiên lóe lên hung ác nham hiểm, khom lưng nắm lấy tay Trần Ni:
"Buông tay!" Lục Thanh Nghiên không chắc chắn rốt cuộc là Trần Ni muốn làm gì, nhưng biết mình không thể để cô ta luôn ôm như vậy.
Trần Ni không buông tay, đương nhiên là Lục Thanh Nghiên sẽ không khách sáo.
Một tay chế trụ tay phải của Trần Ni, hơi dùng sức, trong không trung truyền đến tiếng xương cốt lệch vị trí.
SẠI"
Trần Ni phát ra tiếng đau dớn, tay phải vô lực buông ra.
Cô ta cố nén đau đớn, điên cuồng trong lòng chi phối cô ta, cho dù còn một tay vẫn ôm chặt lấy Lục Thanh Nghiên.
"Tiểu Thất, mi nhanh lên."
Trần Ni rống to, điên cuồng còn cố chấp.
Tiểu Thất cũng bị người phụ nữ Trần Ni này thuyết phục, vì đạt được mục đích của mình đúng là điên rồi.
Có luồng khí lạnh theo cẳng chân của Lục Thanh Nghiên chậm rãi chui vào cơ thể Lục Thanh Nghiên.
Cơ thể của cô như bị khống chế, không thể nhúc nhích.
Lúc này Lục Thanh Nghiên đang nắm chặt tay trái của Trần Ni, chỉ một giây nữa là có thể bẻ gãy tay khác của cô ta.
Trần Ni thấy Lục Thanh Nghiên không thể nhúc nhích thì nhếch miệng, cười to mừng rỡ như điên.
"Là của tôi, đều là của tôi."
Cô ta nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên, đôi mắt trở nên mê ly.
Cả người Lục Thanh Nghiên tỏa ra hung ác nham hiểm, nỗ lực không cho dòng khí lạnh kia lan ra toàn thân, trên trán xuất hiện mồ hôi lạnh.
Ý chí của cô rất mạnh, vậy mà khiến Tiểu Thất không thể tiến thêm một bước.
"Tiểu Thất, mi là đồ phế vật."
Không cảm nhận được bất cứ động tĩnh gì, cuối cùng Trần Ni không nhịn được mắng to.
Tuy Tiểu Thất là hệ thống, nhưng cũng biết tức giận, bị Trần Ni nhục mạ nó không vui lắm.
"Ký chủ, tôi đã nói xác suất thành công rất thấp, đặc biệt là người có ý chí mạnh trước mặt." Trần Ni mặc kệ những chuyện này, chỉ biết Tiểu Thất cần phải thành công.
Nếu không thành công, cô ta không dám tưởng tượng mình sẽ biến thành dạng gì.
Tiểu Thất rất muốn cười mỉa, đáng tiếc nó chỉ là hệ thống thông minh.
Không để ý tới Trần Ni nữa, Tiểu Thất lại bắt đầu tấn công Lục Thanh Nghiên lần nữa, muốn khống chế cô.
Cơ thể của Lục Thanh Nghiên càng ngày càng lạnh, đột nhiên có luồng khí ấm áp truyền đến.
Cơ thể lập tức trở nên nhẹ nhàng, lạnh lẽo đều bị xua tan đi.
Dòng khí ấm áp kia càng ngày càng mãnh liệt, như muốn hút lạnh lẽo kia vào.
Chỉ trong nháy mắt khôi phục yên tĩnh.
"A, sao lại thế này?"
Trần Ni có liên hệ với Tiểu Thất đột nhiên phát hiện, mình tách ra câu thông với Tiểu Thất.
"Tiểu Thất, Tiểu Thất, mi đi đâu rồi?"
Trần Ni không rảnh lo Lục Thanh Nghiên, điên cuồng gọi Tiểu Thất trong đầu.
Đáng tiếc cho dù cô ta gọi thế nào, trong đầu đều không chiếm được đáp lại của Tiểu Thất.
Lục Thanh Nghiên đứng tại chỗ, giơ tay nắm lấy vòng cổ trên cổ, đôi mắt hơi mờ mịt.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?
Vì sao vòng cổ này sẽ tỏa ra luồng khí ấm áp, hút lạnh như băng trong cơ thể vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận