Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 35: Nhanh Lên, Đừng Để Người Xảy Ra Chuyện

Chương 35: Nhanh Lên, Đừng Để Người Xảy Ra ChuyệnChương 35: Nhanh Lên, Đừng Để Người Xảy Ra Chuyện
Chủ động cứu Từ Kiều Kiều tuy có nghĩa là cứu chữa mệnh của cô ấy, nhưng trong chuyện này bao gồm cô ấy là con dâu của đại đội trưởng.
Bảo Nhi xem như ngoại lệ, đứa nhỏ này quá khiến người ta đau lòng, nhưng lần đầu gặp Bảo Nhi cũng là trao đổi đồng giá, cho dù sau này thực sự giúp đỡ, cô cũng không làm ra hành động ngốc nghếch.
Cô từng thấy được kết cục của việc làm người tốt.
Lúc trước phụ huynh của một bạn học cô là người nổi tiếng lương thiện, ông ấy giúp đỡ hàng trăm học sinh, kết quả khi mình phá sản sinh bệnh, không có ai đến thăm ông ấy trái lại còn chỉ trích ông ấy, đúng là khiến trái tim người ta lạnh lẽo.
Loại ví dụ này quá nhiều, cũng khiến Lục Thanh Nghiên biết được, cô có thể tốt bụng nhưng tuyệt đối không được làm thánh mẫu.
"Cảm ơn chị."
Bảo Nhi đỏ mắt, nắm chặt thuốc mỡ trong tay.
Lý Tố Hoa ở bên cạnh nhìn đôi mắt đỏ lên, không nhịn được giơ tay lau nước mắt.
Đứa nhỏ Bảo Nhi này quá khổ, sinh ra không có cha ba tuổi không còn mẹ, còn bị bà nội ruột luôn đánh mắng.
"Chị, em cần phải trở về."
Không còn sớm nữa, Bảo Nhi không dám ở lại lâu.
"Bà Lý dẫn cháu trở về, nếu bà nội cháu còn dám đánh cháu, bà Lý giúp cháu."
"Cảm ơn bà Lý."
Lục Thanh Nghiên tiễn hai người đến triền núi, nhìn theo hai người rời đi.
"Nhanh lên, đừng để người xảy ra chuyện."
Cách đó không xa truyền tới tiếng kêu kinh hoàng, Lục Thanh Nghiên đang định xoay người về nhà dừng bước.
Hai người máu chảy đầm đìa được khiêng tới chỗ Lục Thanh Nghiên.
Mấy người làm việc gần đây đều dừng động tác, mỗi người đều chạy tới.
Vẻ mặt đại đội trưởng khó coi, nhưng sợ thực sự xảy ra chuyện chỉ có thể khiêng Vương Kim Nga và Ngưu Lan Hoa tới chỗ Lục Thanh Nghiên. "Thanh Nghiên, cháu mau khám giúp bọn họ xem, nếu xảy ra chuyện thì phiền phức lắm."
Hai ngươi đánh quá hăng, một người tóc bị giật xuống một mảng, một người mặt bị cào đến nát nhừ.
Vương Kim Nga bị thương nặng hơn Ngưu Lan Hoa, tóc bị kéo hơn nửa, lỗ tai còn bị Ngưu Lan Hoa cắn bị thương, chảy máu đầy đất.
Lục Thanh Nghiên nhìn dáng vẻ thê thảm của bọn họ, suýt nữa không nhịn được cười.
Mấy người phụ nữ xung quanh vẫn luôn không thích Vương Kim Nga, đã sớm bắt đầu mở miệng.
"Thanh Nghiên, cháu cần phải khám thật kỹ, nên thu bao nhiêu thì phải thu, Vương Kim Nga không thiếu tiền."
Một thím có thù oán với Vương Kim Nga nén cười vui sướng khi người ta gặp họa nói.
"Đúng vậy, nên thu bao nhiêu thì thu bấy nhiêu."
Vương Kim Nga thường không ít khoe khoang với bọn họ con thứ ba của mình thế nào.
Một đứa con trai ở rể đến huyện thành, Vương Kim Nga cũng cảm thấy kiêu ngạo, không chê mất mặt.
"Chú, cháu thấy hai thím bị thương rất nặng, trong tay cháu còn có ít thuốc, nhưng mà thuốc này khi cháu mua rất đắt, cho nên..."
"Không sao, nên thu bao nhiêu thì thu bấy nhiêu không thể để cháu chịu thiệt được."
Đương nhiên là đội trưởng Từ đứng về phía Lục Thanh Nghiên, ước gì có thể cho hai người này chút giáo huấn.
Quả thực là tức chết ông ấy, hai mụ già thối này cả ngày không ngừng nghỉ, khiến trong đội chướng khí mù mịt.
"Mỗi người 10 tệ di."
Lạnh nhạt liếc mắt nhìn hai người đang hôn mê, muốn giả vờ thê thảm lừa bịp tống tiền đối phương, Lục Thanh Nghiên vẫn vạch trần hai người.
"Cái gì? Cần 10 tệ? Sao cô không đi ăn cướp luôn đi?"
Vương Kim Nga và Ngưu Lan Hoa cùng ngồi bật dậy nhảy xuống khỏi cái cáng đơn giản, hai cái cáng này thường ngày đều dùng khiêng lương thực hay là khiêng heo cuối năm, hai người đều không chê dơ.
"Hai người..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận