Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 352: Nghiên Nghiên, Em Biết Mình Đang Nói Gì Không

Chương 352: Nghiên Nghiên, Em Biết Mình Đang Nói Gì KhôngChương 352: Nghiên Nghiên, Em Biết Mình Đang Nói Gì Không
"Thời tiết hôm nay không tệ, Vệ Tỉnh chúng ta đi luyện tập đi."
"Được, đi luyện tập."
Mấy đội viên kề vai sát cánh, khi đi ngang qua Chu Cảnh Diên còn làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra chào hỏi.
Gương mặt của Chu Cảnh Diên âm trầm, thực sự bị đám người này đánh bại.
"Tính cách của bọn họ không tệ."
"Ừm."
Biểu cảm của Chu Cảnh Diên ghét bỏ, trong lòng lại rất tán thành lời Lục Thanh Nghiên nói.
Hai người trở lại lều trại, Chu Cảnh Diên cúi đầu nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, đợi cô giải thích.
Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, cởi vòng cổ anh tặng cho mình trên cổ ra.
Cô giơ vòng cổ tới trước mặt hai người, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Anh biết đây là gì không?"
Chu Cảnh Diên nhìn vòng cổ với vẻ nghỉ ngờ, giơ tay chạm vào.
"Đây là vòng cổ có thể xuyên qua."
Lục Thanh Nghiên hạ giọng, sợ người khác nghe thấy lời cô nói.
"Nghiên Nghiên, em biết mình đang nói gì không?"
Ánh mắt Chu Cảnh Diên nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, đôi mắt hơi tối lại, biểu cảm nghiêm túc.
"Đương nhiên biết, anh không phát hiện thứ này có gì khác biệt sao?"
Chỉ vào giữa vòng cổ, Lục Thanh Nghiên giơ đến trước mặt Chu Cảnh Diên, để anh nhìn thật cẩn thận.
Chu Cảnh Diên rất quen thuộc vòng cổ này, đương nhiên nhìn thấy được tỉa sáng xuất hiện thêm ở giữa vòng cổ.
Như đáp lại Chu Cảnh Diên, Tiểu Thất còn lóe lên ánh sáng.
"Đây là gì thế?"
"Là hệ thống trên người Trần Ni, không biết vì sao lại chạy tới vòng cổ anh tặng cho em." Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Tiểu Thất đang lóe sáng, sở dĩ giới thiệu Tiểu Thất, bởi vì cô luôn cảm thấy Tiểu Thất có liên quan tới chuyện xuyên qua lần này.
Chu Cảnh Diên đeo vòng cổ nhiều năm chưa từng xuất hiện xuyên qua, Tiểu Thất vừa đến vòng cổ, trước khi xuyên qua thì luôn lóe sáng một cách khó hiểu, sau đó cô lập tức xuyên qua đến nơi này.
Cho nên Lục Thanh Nghiên mới hoài nghỉ cô xuyên qua có chút liên quan tới Tiểu Thất.
Đương nhiên cũng chỉ có chút hoài nghỉ, không thể chắc chắn.
"Anh nói xem, là nó khiến em xuyên qua sao?"
Biểu cảm của Chu Cảnh Diên lạnh lẽo, cả người tản ra nhiệt độ lạnh như băng, giống như muốn đông lạnh xung quanh.
"Không phải do... Tiểu Thất làm!"
Tiểu Thất lập tức phản bác Chu Cảnh Diên, nhưng có chút không tự tin.
Nó thực sự có chức năng xuyên qua thời không, nhưng hiện giờ nó bị nhốt trong vòng cổ, căn bản không có biện pháp xuyên qua.
Nhưng hình như cũng là vì nó kích động sáng lên, ngay sau đó chủ nhân lập tức xuyên qua đến nơi này, Tiểu Thất cảm thấy mình lại trở nên không còn vô tội nữa.
Nghe thấy nó nói chuyện, biểu cảm của Chu Cảnh Diên thay đổi: "Mi là thứ gì, cút đi!"
"Tiểu Thất không ra được."
Sau khi Tiểu Thất nói xong, tỉa sáng mất đi, an tĩnh không nói chuyện nữa.
Chồng của chủ nhân thật đáng sợ, nó sợ!
"Nó thực sự không ra được."
Lục Thanh Nghiên không thích Tiểu Thất, nhưng cũng có thể cảm nhận được nó không nói dối, nó thực sự không thể ra được.
"Em xuyên qua liên quan tới nó ư?"
Gương mặt của Chu Cảnh Diên âm trầm, lạnh lùng nhìn về phía Tiểu Thất trong vòng cổ.
"Em không chắc chắn lắm."
Lục Thanh Nghiên lắc đầu, ánh mắt nhìn vòng cổ: "Có lẽ bản thân vòng cổ cũng là thứ xuyên qua thời không." Tuy cô nói không chắc chắn, nhưng biểu cảm khiến Chu Cảnh Diên nhìn ra được cô nhận định vòng cổ có thể dẫn cô xuyên qua.
"Nghiên Nghiên, còn có chuyện gì em không nói với anh sao?"
Nhìn chằm chằm cô, Chu Cảnh Diên trầm giọng dò hỏi.
"Chu Cảnh Diên, kế tiếp em sẽ nói chuyện này, anh đừng bị dọa sợ nhé."
Lục Thanh Nghiên suy nghĩ một lúc lâu, vẫn quyết định nói chuyện kia cho anh.
"Nói cho anh, anh muốn biết."
Biểu cảm nghiêm trọng của cô khiến trong lòng Chu Cảnh Diên thấp thỏm, nhưng vẫn muốn nghe cô nói ra.
"Em đã gặp anh 60 năm sau."
Trong mắt Lục Thanh Nghiên hiện lên ưu thương, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Cảnh Diên, thấy anh thực sự ở bên cạnh cô, trong lòng mới bình tĩnh lại.
"Anh 60 năm sau ư?"
Chu Cảnh Diên lẩm bẩm nói, giơ tay chạm khóe mắt phiếm bi thương của Lục Thanh Nghiên.
"Ừm, anh 60 năm sau."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, chủ động ôm chặt Chu Cảnh Diên, giống như làm như vậy mới không khó chịu.
"Anh 60 năm sau, là như thế nào? Có phải chúng ta hạnh phúc ở bên nhau không?"
Ôm lấy cô, Chu Cảnh Diên cúi đầu nhìn Lục Thanh Nghiên trong lòng mình.
Lục Thanh Nghiên không trả lời Chu Cảnh Diên trước tiên, bởi vì cô không biết nên trả lời anh thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận