Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 357: Nói Cũng Phải, Chắc Chắn Là Ảo Giác Của Chúng Tôi

Chương 357: Nói Cũng Phải, Chắc Chắn Là Ảo Giác Của Chúng TôiChương 357: Nói Cũng Phải, Chắc Chắn Là Ảo Giác Của Chúng Tôi
Lục Thanh Nghiên cười dịu dàng, không sợ bị hai người nhìn ra được gì.
"Nói cũng phải, chắc chắn là ảo giác của chúng tôi."
Lục Thanh Nghiên vừa nói như vậy, hai người cùng gật đầu, không nói chuyện khác nữa.
Một ngày một đêm qua đi, cuối cùng bốn người cũng đến trạm.
Người nọ xảy ra xung đột với Lục Thanh Nghiên sớm đã xuống trạm lúc sáng, lúc ấy cũng không dám liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sợ bị so đo.
Huyện Khai Bình không có trạm xe lửa, cho nên bọn họ chỉ có thể xuống ở trạm thành phố.
Hiện giờ là 3 giờ chiều, thực sự muốn trở lại huyện Khai Bình, chắc chắn cần chút thời gian.
Thời gian hơi gấp, không chấp nhận bọn họ chậm trễ, cho dù trở lại huyện Khai Bình là chạng vạng, cũng phải lập tức trở về, tránh cho xảy ra ngoài ý muốn.
"Tôi đi liên lạc với bộ đội ở đây, mượn một chiếc xe."
Tiêu Vệ Tỉnh và Lý Vệ Quốc nhanh chóng rời đi, lái xe tới đây đã là một tiếng sau.
Lái xe là Tiêu Vệ Tinh, đợi trở lại huyện Khai Bình, sắc trời mới tối lại.
Đỗ xe xong, bốn người cũng không đi ăn cơm.
Chu Cảnh Diên và Tiêu Vệ Tinh, Lý Vệ Quốc cần bàn bạc về nhiệm vụ, không thể chậm trễ nữa.
Cuối cùng ba người quyết định, Tiêu Vệ Tinh và Lý Vệ Quốc ẩn nấp trong tối.
Vợ chồng Chu Cảnh Diên gặp mặt anh Tường, cần phải moi ra mọi chuyện ông ta biết.
Bốn người nhanh chóng tiến vào địa bàn của anh Tường.
Huyện Khai Bình vì có anh Tường, khiến chợ đen ít người hơn trước đây nhiều, việc kinh doanh của anh Tường vì chuyện này mà xuống dốc không phanh.
"Chính là nơi này."
Luc Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên dừng trước môt chỗ rẽ ở ngõ nhỏ, chỉ căn nhà cách đó không xa.
Lý Vệ Quốc và Tiêu Vệ Tinh ẩn nấp trong chỗ tối, nhìn chằm chằm bọn họ.
"Có đói bụng không? Có muốn ăn ít gì không?"
Chu Cảnh Diên nhìn lướt qua căn nhà, nhỏ giọng hỏi Lục Thanh Nghiên.
"Em còn chưa đói bụng, anh thì sao?"
Lục Thanh Nghiên thực sự không đói, trước khi xuống xe Chu Cảnh Diên mua mấy chiếc bánh bao cho mọi người, sợ nhiệm vụ quá gấp mọi người không có thời gian ăn cơm.
Cô không đói bụng không đại biểu Chu Cảnh Diên không đói, dù sao Chu Cảnh Diên là đàn ông, một hai chiếc bánh bao sao có thể khiến anh no bụng.
"Anh không đói."
"Sao anh có thể không đói chứ?"
Lấy một chiếc bánh nén khô ra, Lục Thanh Nghiên nhanh chóng nhét vào miệng anh.
Chu Cảnh Diên cười bất đắc dĩ, ăn hết bánh nén khô.
"Không có động tĩnh sao? Chúng ta có nên chủ động ra tay không?"
Đợi anh ăn bánh quy xong, Lục Thanh Nghiên lại nhìn về phía căn nhà.
Nhà của anh Tường vô cùng yên tĩnh, giống như không có ai ở nhà.
"Đi xem đi."
Chu Cảnh Diên đi ra, Lục Thanh Nghiên theo sát bên cạnh anh.
Chu Cảnh Diên gõ cửa sân.
"Là ai thế?"
Khoảng nửa phút sau, trong sân truyền ra giọng một người đàn ông trẻ tuổi, kèm theo chút cảnh giác.
"Mở cửa, tôi tìm anh Tường."
Lục Thanh Nghiên đè thấp giọng, nhìn chằm chằm cánh cửa.
Bên trong im lặng một lát, như không nghĩ tới người đứng bên ngoài là một người phụ nữ.
Một lát sau cửa mở ra, một người đàn ông diện mạo bình thường nghỉ ngờ nhìn về phía hai người.
“A là a¡2 Tìm anh Trồng của chúng tôi có chuyên đì2" Ánh mắt của Tống Trường Giang nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, biểu cảm kinh ngạc còn khiếp sợ.
Đồng chí nữ đẹp như vậy tới tìm anh Tường ư?
Chẳng lẽ đầu óc không tỉnh táo?
Ngay sau đó tầm mắt của Tống Trường Giang lại nhìn về phía Chu Cảnh Diên đứng phía sau Lục Thanh Nghiên, lại bị khiếp sợ lần nữa.
Khí thế của hai người mạnh như vậy, thoạt nhìn thực sự không dễ chọc, chẳng lẽ là kẻ thù của anh Tường?
"Tôi có chuyện quan trọng tìm ông ta, anh Tường của các anh đâu?"
Lục Thanh Nghiên nhìn lướt qua Tống Trường Giang, nhìn căn phòng phía sau anh ta.
Trong phòng rất tối, thoạt nhìn không giống có người ở, chẳng lẽ anh Tường không ở nhà?
"Anh Tường của chúng tôi không ở nhà, ngày khác cô hãy đến."
Không biết rõ thân phận của Lục Thanh Nghiên, đương nhiên là Tống Trường Giang sẽ không nói cho Lục Thanh Nghiên anh Tường ở đâu.
Sau khi nói xong, anh ta chuẩn bị đóng cửa.
Một bàn tay to chạm vào cửa, ngăn cản Tống Trường Giang đóng cửa.
"Tôi tìm ông ta có chuyện quan trọng, nếu như bị chậm trễ, anh cảm thấy mình có thể gánh vác trách nhiệm được ư? Anh Tường của các anh có đánh chết các anh hay không?"
Biểu cảm của Lục Thanh Nghiên lạnh lùng, không còn bình thản như vừa rồi.
Chỉ trong nháy mắt thay đổi khí thế, dọa Tống Trường Giang sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận