Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 364: Dựa Vào Cái Gì Tôi Phải Bỏ Tiền

Chương 364: Dựa Vào Cái Gì Tôi Phải Bỏ TiềnChương 364: Dựa Vào Cái Gì Tôi Phải Bỏ Tiền
"Cô không muốn ở, có thể bỏ tiền tự mình xây."
Lục Thanh Nghiên không chiều Hà Ngọc, lạnh nhạt mở miệng.
Ngô Tiểu Anh ở bên cạnh liều mạng gật đầu.
"Dựa vào cái gì tôi phải bỏ tiền?"
Hà Ngọc vô cùng bất mãn, lập tức nổi giận.
"Cô không ở nơi này, không tự mình bỏ tiền chẳng lẽ là chúng tôi bỏ?"
Ngô Tiểu Anh bị chọc tức, cảm thấy đầu óc của thanh niên trí thức nữ này có vấn đề.
Hà Ngọc không nói nên lời, nếu cô ta có tiền đâu nói những lời này?
"Có chỗ để ở tốt lắm rồi còn bắt bẻ, cô là xuống nông thôn xây dựng, không phải tới hưởng phúc."
Ngô Tiểu Anh mở miệng không khách sáo, đám người đều không dám nói câu nào.
Lục Thanh Nghiên kinh ngạc nhìn cô ấy, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ngô Tiểu Anh thấy được ánh mắt của Lục Thanh Nghiên, nhìn ra được chế nhạo trong mắt cô, thì lộ ra nụ cười lúng túng với cô.
"Muốn ở thì có thể ở, không muốn mấy người cũng có thể lựa chọn đến nhà thôn dân ở. Nhưng tôi phải nhắc nhở mấy người, ở nhà thôn dân chưa chắc thoải mái bằng nơi này."
Lục Thanh Nghiên nhìn mấy người, lạnh nhạt mở miệng.
Những lời cô nói là thật, đừng nhìn nhà của các thôn dân rộng, nhưng đa số đều là mọi người ở chung với nhau, tốt hơn một chút là mấy người ở một phòng.
Cho nên đám thanh niên trí thức này muốn ở, chắc chắn không thoải mái như ở khu thanh niên trí thức.
"Chúng tôi ở nơi này."
Tề Huệ Lan là người mở miệng trước tiên, gật đầu với Lục Thanh Nghiên, cầm hành lý của mình đi vào khu thanh niên trí thức.
Hạ Dĩnh cũng đi theo đi vào khu thanh niên trí thức.
"Đồng chí, thường ngày chúng tôi ăn gì?"
Một thanh niên trí thức nam dò hỏi Lục Thanh Nghiên, anh ta không thèm để ý chỗ ở, chuyện để ý duy nhất là đồ ăn. "Lương thực đợi đội trưởng Từ trở về lại nói cho các anh, tôi chỉ phụ trách dẫn mấy người tới khu thanh niên trí thức."
Lục Thanh Nghiên kiên nhẫn trả lời thanh niên trí thức nam, thanh niên trí thức nam bày tỏ đã hiểu.
Đợi mọi người tiến vào khu thanh niên trí thức, cô cũng không rời đi trước tiên, sợ còn có vấn đề cần giải quyết.
"Đồng chí, cô nhận lấy kẹo này đi."
Lâm Tuyết chạy ra khỏi khu thanh niên trí thức, trong tay có hai chiếc kẹo sữa.
"Không cần, tôi không thích ăn kẹo."
Lục Thanh Nghiên dứt khoát từ chối.
Lục Thanh Nghiên không nhận, đương nhiên là Ngô Tiểu Anh cũng không có khả năng nhận lấy kẹo.
"Đồng chí cô nhận lấy đi, tôi còn có rất nhiều, cô không cần khách sáo."
Lâm Tuyết cười nói, vươn tay đưa cho Lục Thanh Nghiên.
"Chúng tôi không ăn."
Ngô Tiểu Anh có loại cảm giác như Lâm Tuyết ép buộc bọn họ phải nhận lấy, biểu cảm không vui.
"Đi thôi."
Lục Thanh Nghiên xoay người trước một bước, không liếc mắt nhìn Lâm Tuyết một cái.
"Đợi tôi với."
Ngô Tiểu Anh xoay người chạy theo cô.
Lâm Tuyết còn cầm hai chiếc kẹo sữa, nhìn hai người không lưu tình xoay người rời đi, không vui gương mặt trầm xuống.
"Điều kiện của người thành phố đúng là tốt, vừa ra tay là hai chiếc kẹo sữa."
Ngô Tiểu Anh cảm thán, nghĩ tới bộ quần áo không có mụn vá trên người Lâm Tuyết, lại nhìn quần áo của mình, thở dài một hơi.
"Điều kiện tốt ư2"
Lục Thanh Nghiên cười, nghiêng đầu nhìn Ngô Tiểu Anh hâm mộ Lâm Tuyết bên cạnh.
"Đúng vậy, cô nhìn quần áo cô ta mặc đều là nửa mới, còn có giày da Trong mắt Ngô Tiểu Anh lộ ra hâm mộ, ước gì mình cũng là người thành phố.
"Cô ta còn không bằng cô."
"Hả? Cô có ý gì?"
Lục Thanh Nghiên không nói nữa, nghĩ tới Lâm Tuyết.
Ngô Tiểu Anh không nhìn ra, nhưng cô nhìn ra được rất rõ ràng.
Có lẽ điều kiện của Lâm Tuyết cũng không tốt, quần áo và giày của cô ta không vừa người, giống như là trộm của người khác mặc.
Còn có khi cô ta đưa kẹo, cô thấy rõ vết chai dày trong lòng bàn tay cô ta, có thể thấy được Lâm Tuyết cũng không sống tốt như cô ta biểu hiện.
Địa vị của cô ta ở nhà cũng chẳng ra sao.
Còn vì sao muốn biểu hiện gia cảnh tốt trước mặt người khác, Lục Thanh Nghiên cũng có thể đoán được.
Sáng sớm, Ngô Tiểu Anh cống giỏ tre tới tìm Lục Thanh Nghiên.
"Đi lên núi không? Căn cứ bí mật của tôi có hồng chín."
Vừa thấy Lục Thanh Nghiên mở cửa, Ngô Tiểu Anh gấp không đợi nổi mở miệng.
"Cô lấy đâu ra nhiều căn cứ bí mật như vậy?"
Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười, cô nhớ rõ căn cứ bí mật của Ngô Tiểu Anh lần trước không có quả hồng.
Như vậy cô ấy lại tìm được căn cứ bí mật mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận