Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 401: Vết Thương Có Nặng Không

Chương 401: Vết Thương Có Nặng KhôngChương 401: Vết Thương Có Nặng Không
"Sao lại thế này?"
Thẩm Nguyệt giơ tay chạm băng gạc trắng trên trán, giọng nói hơi âm trầm: "Còn không phải tại mẹ kế kia của tôi."
Ăn cơm trưa xong, không biết mẹ kế của cô ấy nổi điên cái gì, vậy mà nhặt đá ném về phía em trai cô ấy.
Cô ấy lập tức xông lên trước chắn trước mặt em trai mình, trán bị cục đá ném trúng.
Thẩm Lâm vừa vặn đi ngang qua, thấy cô ấy bị thương lập tức đưa cô ấy tới bệnh viện băng bó.
"Vết thương có nặng không?"
Lục Thanh Nghiên cẩn thận quan sát Thẩm Nguyệt, thấy khí sắc của cô ấy không tệ thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Không nặng, nhưng tôi sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ kia."
Thẩm Nguyệt đã sớm chịu đủ, nếu không phải không tiện ra ở riêng, cô ấy đã sớm rời khỏi cái nhà thối nát đó.
Có lẽ lần này có thể lợi dụng bị thương thử xem.
"Cô muốn làm gì?"
Lục Thanh Nghiên nhìn ra được Thẩm Nguyệt muốn làm gì, lập tức hỏi cô ấy.
"Ở riêng, tôi chịu đủ cái nhà đó rồi."
Thẩm Nguyệt nói ra ý nghĩ của mình, cô ấy đã sớm chuẩn bị tốt chuyện rời đi, cũng không sợ dẫn theo em trai ra ngoài sống sẽ khó khăn.
"Anh ủng hộ em."
Thẩm Lâm là người đồng ý đầu tiên.
Tôn Chiêu Đệ và Thẩm Thụ An là người thối nát, Thẩm Nguyệt ở nhà đó cũng không có lợi gì, còn không bằng chuyển ra.
"Nếu cô đã quyết định xong, vậy tôi cũng ủng hộ cô."
Lục Thanh Nghiên rất thích tính cách gọn gàng dứt khoát của Thẩm Nguyệt.
Tuy một cô gái còn ít tuổi như Thẩm Nguyệt dẫn theo Thẩm Lượng bảy tám tuổi sẽ vất vả một chút, nhưng có cô và Thẩm Lâm, những chuyện này đều không là vấn đề. Có hai người bạn tốt ủng hộ, Thẩm Nguyệt vô cùng vui vẻ.
Quyết định xong, ba người đạp xe về đại đội Thịnh Dương.
Trên đường đi, Lục Thanh Nghiên lấy ra hai quả lê trong túi ở đầu xe ném cho hai người.
Ba người nhìn nhau cười, vừa ăn lê vừa đạp xe.
Bọn họ về nhà Lục Thanh Nghiên cất đồ trước, lúc này mới đến đại đội hai.
Cửa nhà Thẩm Nguyệt không đóng kín, bên trong truyền tới tiếng cười ha ha.
Lục Thanh Nghiên và Thẩm Nguyệt đứng ở cửa, nghe thấy tiếng cười vui sướng ở bên trong truyền ra.
"Hình như nhà em có khách?"
Thẩm Lâm cau mày, tiếng cười này tuyệt đối không phải tiếng của Tôn Chiêu Đệ và Thẩm Thụ An.
Gương mặt Thẩm Nguyệt âm trầm, nghiến chặt răng.
Cô ấy bị đánh, vậy mà vợ chồng Tôn Chiêu Đệ còn có tâm trạng tiếp đón khách.
Phải vô tình tới mức nào mới có thể làm ra chuyện như vậy?
Thẩm Nguyệt không nhịn được muốn xông vào, Lục Thanh Nghiên giữ chặt lấy cô ấy.
"Đừng vội, nghe xem bên trong đang nói gì."
Nhĩ lực của Lục Thanh Nghiên tốt hơn hai người, cô nghe ra được chút không thích hợp.
Thẩm Nguyệt bình tĩnh lại, cẩn thận nghe bên trong nói gì.
"Lễ hỏi 80 tệ, con gái tôi vừa giỏi làm việc vừa xinh đẹp, nhà bà có thể cưới về nhà là phúc của nhà bà."
Giọng nói vui sướng của Tôn Chiêu Đệ truyền tới.
"80 tệ quá nhiều, tôi cho nhiều nhất là 50 tệ."
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên, còn cò kè mặc cả với Tôn Chiêu Đệ.
Thẩm Nguyệt nghe được cuộc đối thoại của hai người, tức tới mức đỏ mắt.
"Tôn Chiêu Đệ bà giỏi lắm."
Thẩm Lâm cũng nghe ra được, càng nghe rõ nội dung. "Bọn họ muốn gả cô đi."
Lục Thanh Nghiên nhìn Thẩm Nguyệt tức hộc máu bên cạnh.
Thẩm Nguyệt gật đầu, nghiến răng nói: "Người phụ nữ nói chuyện với Tôn Chiêu Đệ là người đội bốn, mấy con trai nhà bà ta đều đã kết hôn, ngoại trừ một kẻ ngốc."
Cô ấy biết Tôn Chiêu Đệ độc ác, nhưng không nghĩ tới bà ta độc ác đến mức ấy, muốn gả cô ấy cho một kẻ ngốc.
Tôn Chiêu Đệ độc ác cô ấy không thèm để ý, nhưng vậy mà cha cô ấy cũng đồng ý, chuyện này khiến trái tim cô ấy đau đớn còn lạnh lẽo.
Cuối cùng Thẩm Nguyệt không nhịn được nữa, cô ấy cần phải phản kích.
Lục Thanh Nghiên vừa nghe thấy thế, gương mặt lập tức âm trầm: "Vậy mà bọn họ muốn gả cô cho một kẻ ngốc?"
"Tôn Chiêu Đệ đáng chết."
Thẩm Lâm nhặt một cái que gỗ lên, đi vào trong nhà.
Lục Thanh Nghiên giữ chặt anh ta: "Anh muốn làm gì?"
"Thu thập bà già kia giúp Thẩm Nguyệt."
Thẩm Lâm tức tới mức dậm chân, nghĩ tới Tôn Chiêu Đệ muốn gả Thẩm Nguyệt cho một kẻ ngốc, thì đâu còn nhẫn nhịn được.
"Anh bình tĩnh lại cho tôi, đừng để đến lúc đó không thu thập được bọn họ, trái lại anh bị nhốt vào tù."
Lục Thanh Nghiên hiểu được Thẩm Lâm.
Anh ta và Thẩm Nguyệt là thanh mai trúc mã, tình cảm không bình thường, đương nhiên muốn xả giận thay Thẩm Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận