Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 63: Con Trai Tôi Có Thể Cứu Chữa Đúng Không

Chương 63: Con Trai Tôi Có Thể Cứu Chữa Đúng KhôngChương 63: Con Trai Tôi Có Thể Cứu Chữa Đúng Không
Phòng lộn xộn, chăn trên giường đen xì, vừa nhìn là biết một hai năm chưa giặt.
Trần Phú Cường bị người ta nói đến cúi đầu, không nói một câu.
Miêu Hồng Hà là người da mặt dày, trừng đám người xem náo nhiệt: "Liên quan gì tới mấy người?"
Lục Thanh Nghiên không nói một câu, nín thở đi vào phòng, làm bộ xem xét tình hình của Cẩu Đản.
"Thế nào? Con trai tôi có thể cứu chữa đúng không?"
Miêu Hồng Hà sốt ruột không đợi nổi hỏi, tầm mắt nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên.
"Ừm, thằng bé ăn thứ không nên ăn, dẫn tới dị ứng nghiêm trọng, lại muộn thêm chút nữa sẽ chết."
Lục Thanh Nghiên cố ý dọa cả nhà Vương Kim Nga.
Vương Kim Nga thực sự bị dọa sợ, đầu choáng váng, cả người nhữn ra.
Miêu Hồng Hà vừa nghe thấy thế vội cầu xin Lục Thanh Nghiên: "Thanh Nghiên, cô nhất định phải cứu con trai tôi, cần bao nhiêu tiền đều được cả."
"Yên tâm, giá cả sẽ không rẻ."
Lục Thanh Nghiên mở hộp thuốc ra, lấy một lọ thuốc và ống tiêm bên trong ra.
Ống tiêm bén nhọn chui vào cánh tay đen như mực của Cẩu Đản.
Vương Kim Nga ở bên cạnh nhìn đến da đầu tê dại, luôn cảm thấy ống tiêm trong tay Lục Thanh Nghiên chui vào cơ thể mình.
Mới tiêm xong không lâu, Cẩu Đản ở trên giường khó chịu lẩm nhẩm.
Vương Kim Nga và Miêu Hồng Hà nghe thấy nhanh chóng gọi Cẩu Đản.
"Tính mạng của Cẩu Đản tạm thời được bảo vệ, nếu muốn khỏi hẳn mười ngày kế tiếp chỉ có thể cho thằng bé ăn cháo loãng, một ngày một bữa, đừng cho đứa bé ăn thứ khác, tránh cho lại xảy ra chuyện."
Thực ra căn bản không cần thiết như vậy.
Lục Thanh Nghiên là cố ý, cô muốn cả nhà này nếm thử chuyện mình làm sai. "Đây là thuốc cho Cẩu Đản, một ngày ba lần, một lần một viên."
Đưa thuốc cho Miêu Hồng Hà, Lục Thanh Nghiên đóng hộp thuốc vào đi ra khỏi căn phòng khiến cô suýt hít thở không thông:
"Phí thuốc phí khám 20 tệ."
"Cái gì? Mấy viên thuốc rách này mà cô đòi tôi 20 tệ?"
Vương Kim Nga thét chói tai, căm tức nhìn Lục Thanh Nghiên.
Mấy người vây xem ở trong sân cũng bị dọa sợ.
20 tệ cũng không ít, có một số người quanh năm suốt tháng cũng không kiếm được 20 tệ.
Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt nhìn Vương Kim Nga: "Thím Vương muốn quyt nợ sao?"
"Cô nói cái gì? Có người nào chữa bệnh mà tốn nhiều tiền như thế, tôi thấy cô là cố ý công phu sư tử ngoạm."
Nghĩ tới phí thuốc 20 tệ, Vương Kim Nga ước gì chưa từng mời Lục Thanh Nghiên tới cứu mạng Cẩu Đản nhà mình.
"Thím, nếu không phải tôi kịp thời cứu Cẩu Đản nhà thím, lúc này có khả năng Cẩu Đản nhà thím đã mất mạng."
Lục Thanh Nghiên làm bộ tức giận, phẫn nộ quát.
"Tôi tiêm một mũi giữ mạng cho cậu bé, mũi tiêm này không rẻ, thuốc cũng không rẻ, thu của thím 20 tệ cũng là nể mặt chúng ta là người cùng một đại đội."
"Cô.
Vương Kim Nga tức giận đến mức không nói nên lời, muốn quyt nợ: "Thuốc này chúng tôi không mua."
"Xem ra thím không muốn Cẩu Đản khỏe lại, một khi đã như vậy tôi lấy lại thuốc này, thím trả tôi 15 tệ tiền thuốc là được."
"Cái gì, còn muốn 15 tệ?"
Trong giọng nói bén nhọn của Vương Kim Nga lộ ra bất mãn, đỏ mắt trừng Lục Thanh Nghiên.
"Vương Kim Nga, Thanh Nghiên người ta nói không sai, thuốc cứu mạng này 20 tệ cũng không đắt."
Lý Tố Hoa ở trong đám người nói một câu, đám người còn lại vốn cảm thấy đắt cũng chậm rãi phụ họa.
"Mẹ, đưa tiền đi." như vậy đương nhiên không chịu nổi.
Vương Kim Nga không có cách nào, chỉ có thể về phòng mình lấy 20 tệ ra, vô cùng bất mãn đưa cho Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên cho tiền vào trong túi, lại dặn dò lần nữa:
"Nhớ rõ những lời tôi mới nói, tránh cho bệnh của Cẩu Đản phát tác, lần sau thì chưa chắc 20 tệ đã có thể chữa khỏi."
Lục Thanh Nghiên nói xong xách theo hộp thuốc của mình, xoay người rời đi.
Đợi Lục Thanh Nghiên rời đi với mọi người, Vương Kim Nga kêu rên ngồi dưới mái hiên.
"Tiền của tôi! Đây đâu phải là khám bệnh, đây là đang muốn mạng của tôi mà!"
Tâm trạng của Lục Thanh Nghiên không tệ, xách theo hộp thuốc đi về nhà.
Từ Kiều Kiều ở bên cạnh sùng bái nhìn cô: "Thanh Nghiên à, cô quá lợi hại."
"Cô không biết thím Vương lợi hại cỡ nào trong đội chúng ta đâu, không ai dám trêu chọc bà ta, chỉ có cô có thể chính diện cứng đối cứng với bà ta."
Lục Thanh Nghiên chỉ cười không nói, đối phó với loại người như Vương Kim Nga quá dễ dàng.
Từ Kiều Kiều đặt đồ xuống, mấy phút sau mới rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận