Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 77: Bác Sĩ Lục Của Chúng Ta Đúng Là Nóng Tính

Chương 77: Bác Sĩ Lục Của Chúng Ta Đúng Là Nóng TínhChương 77: Bác Sĩ Lục Của Chúng Ta Đúng Là Nóng Tính
Luôn có thể cảm nhận được tầm mắt của anh còn nhìn về phía người cô, giống như muốn bỏng cháy cô hầu như không còn.
"Nhìn thấy em vào cửa xong anh lại về, không quấy rầy em."
Sợ thực sự chọc Lục Thanh Nghiên tức giận, Chu Cảnh Diên chỉ có thể kéo giãn khoảng cách giữa anh và cô.
Lục Thanh Nghiên im lặng nhìn Chu Cảnh Diên, cúi đầu đi về trước.
Đôi mắt của Chu Cảnh Diên dịu dàng, chỉ trong nháy mắt trở nên thâm thúy sắc bén, lạnh lẽo tới tận xương tủy.
Trong lòng Lục Thanh Nghiên tràn ngập Chu Cảnh Diên phía sau, không chú ý một chút là bị người ta ngăn lại.
"Em có phải là bác sĩ xinh đẹp mới tới đội một bọn anh hay không?"
Giọng nói tràn ngập lưu manh truyền ra từ miệng một người đàn ông đáng khinh.
Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên không chút biểu cảm lùi về sau một bước: "Tránh ra!"
"Bác sĩ Lục của chúng ta đúng là nóng tính, có lẽ là em còn chưa quen biết anh đúng không, không bằng anh dẫn em đi làm quen nhé?"
Trần vô lại em nói lời cợt nhả, lộ ra miệng đầy răng vàng, mùi tanh tưởi xông vào mũi.
Lục Thanh Nghiên bịt mũi lại ghê tởm tới mức nôn khan.
"Ghét bỏ ông đây ư? Lát nữa ông đây khiến cô biết cái gì gọi là thích."
Sắc mặt Trần vô lại em khó coi, người phụ nữ thối này dựa vào cái gì ghét bỏ anh ta?
Quả nhiên là phụ nữ đều chê nghèo yêu giàu, toàn bộ đều khinh thường anh ta.
Anh ta chắc chắn phải có được cô!
Trần vô lại em tới gần Lục Thanh Nghiên, trên gương mặt ngăm đen xấu xí đều là đáng khinh.
Anh ta chưa từng gặp người phụ nữ nào đẹp như thế, đám phụ nữ làng trên xóm dưới so với cô đúng là xấu xí muốn chết.
Nếu sớm biết trong đội tới nữ đồng chí xinh đẹp như vậy, anh ta đã sớm về đại đội.
"Tới đâv để anh làm auen em hẳn hoi" Trần vô lại em vươn tay lao tới, một tay chạm tới cánh tay nhỏ của Lục Thanh Nghiên.
Sắc mặt Lục Thanh Nghiên khó coi, nắm tay chặt thành quyền.
Không đợi cô ra tay, một bóng dáng lao nhanh tới lướt qua cô, đá bay Trần vô lại em.
Trần vô lại em ngã chổng vó vào bùn đất, trên mặt đều là nước bùn.
Quần áo nửa cũ nửa mới cũng bị làm bẩn, cả người thoạt nhìn chật vật không chịu nổi.
"Tên chó con nào dám đánh ông đây?"
Trần vô lại em còn chưa kịp thấy rõ là ai đã bị đá bay, gian nan bò dậy chửi ầm lên.
Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn bóng dáng chắn trước mặt mình, khóe môi mấp máy, thả lỏng nắm đấm ra.
"Là mày à?"
Trần vô lại em nhận ra Chu Cảnh Diên, biểu cảm hơi đổi.
Chu Cảnh Diên này không dễ chọc, anh ta hơi nhát gan.
Chu Cảnh Diên luôn không thích lo chuyện bao đồng vậy mà có ngày ra mặt vì một người phụ nữ?
"Chu Cảnh Diên, mày chắc chắn muốn xen vào việc của người khác sao?"
Trần vô lại em nhổ nước bọt, lại chửi ầm lên lần nữa.
Chu Cảnh Diên không nói một tiếng, bước chân dài về phía Trần vô lại em.
Trần vô lại em là con hàng miệng cọp lá gan thỏ, chỉ có thường ngày bắt nạt những người chuyện gì cũng không hiểu.
Gặp người lợi hại như Chu Cảnh Diên chỉ có thể nhát gan.
Chu Cảnh Diên hùng hổ, đôi mắt hẹp dài ửng đỏ, sắc bén mà nguy hiểm, hung mãnh đáng sợ như sói.
"Được, tao nể mặt mày."
Trần vô lại em căng da đầu, không dám cứng đối cứng với Chu Cảnh Diên, khập khiếng chạy nhanh rời di.
Chu Cảnh Diên lạnh lùng nhìn phương hướng Trần vô lại rời đi, như đang nhìn người chết. lại nhìn Lục Thanh Nghiên.
"Anh ta chạm vào chỗ nào của em?"
Chu Cảnh Diên nhìn Lục Thanh Nghiên, gương mặt hơi âm trầm.
"Không chạm vào chỗ nào, vừa rồi cảm ơn anh."
"Giữa anh và em không cần nói cảm ơn."
Chu Cảnh Diên nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên, nhẹ nhàng chà lau chỗ cô mới bị Trần vô lại em chạm vào.
"Em thích sạch sẽ, anh ta rất bẩn, anh lau khô giúp em."
Chu Cảnh Diên nhỏ giọng nói, chuyên chú dùng tay nhẹ nhàng chà lau.
Lục Thanh Nghiên hơi cạn lời, anh dùng tay có thể lau sạch sẽ được ư?
Không phải, trọng điểm không phải chuyện này.
Trọng điểm là anh dùng tay lau, đến lúc đó không phải trên cánh tay của cô đều là hơi thở của anh ư?
"Tôi tự mình làm."
Lục Thanh Nghiên muốn lấy một chiếc khăn tay trong túi mình ra, nhưng mà cô lục một lát cũng không thấy được.
Không biết là rơi khi nào, vậy mà cô không nhận thấy.
"Sạch rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận