Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1118: Rửa ráy

Chương 1118: Rửa ráyChương 1118: Rửa ráy
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn anh ta.
"Mở cửa hàng?"
"Mở cửa hàng gì?"
"Mày định mở cửa hàng à?"
Thằng béo giơ tay chỉ Đông Tử: "Nó bảo tao mở cửa hàng làm ăn một mình đấy!"
Diệp Diệu Đông gạt tay anh ta ra: "Tao chỉ nói tùy tiện thôi, mày thích làm hay không làm, muốn tiếp tục kiếm chút tiền lẻ ấy, thì cứ tiếp tục đi làm đi, đâu phải tao sai khiến mày."
"Đúng thế đấy, đi làm kiếm được chút tiền quá ít ỏi, lại phải nghe bếp trưởng sai bảo suốt ngày, nên mày vừa nói tự mở cửa hàng thời gian tự do, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ, lại không có ai chỉ tay năm ngón, đúng là hợp ý tao quá."
A Quang cũng gật đầu tán thành: "Đúng thế, tự làm ăn một mình thì khỏi phải nghe ai chỉ huy."
A Chính cũng rất đồng ý: "Đúng vậy, muốn làm thì làm, muốn nghỉ thì nghỉ."
Tiểu Tiểu cũng nói: "Nhưng mày định mở cửa hàng nhỏ gì? Biết làm gì chưa?"
"Không biết nữa, nên mới hỏi các mày, cùng nhau đưa ra ý kiến."
"Tao không có ý kiến!"
"Tao cũng không biết!"
"Tao cũng không!"
Ba người mỗi người nói một câu, rồi cùng lúc đồng thanh nói: "Mày tự xem mà làm!"
"Mẹ kiếp, hỏi các mày cũng như không."
Diệp Diệu Đông vừa rung chân vừa nói: "Vốn dĩ ấy mà, bọn tao đâu phải đầu bếp, mày tự nghĩ đi, tối về bàn với vợ mày. Nhưng mà, tao nói cho mày biết, anh vợ của tao gần đây thuê cửa hàng của anh cả tao ở chợ sỉ trong thành phố bán bánh bao bánh mì, kiếm được khá lắm."
Kiếm được bao nhiêu tiền anh không nói rõ, chứ không thì chưa đầy một ngày, cả làng sẽ truyền tin hết.
"Tốt đến mức nào?"
"Tốt đến mức mày không tưởng tượng nổi ấy, to nghĩ nếu mày mở một cửa hàng nhỏ, tìm một khu đông đúc, một ngày kiếm được tiền lương một tháng không thành vấn đề."
"Thật hay giả vậy?"
Mọi người cùng hỏi đồn.
"Đương nhiên là thật rồi."
Thằng béo đập mạnh xuống bàn: "Tốt, vậy thì làm thôi, chút tiền lẻ ấy không kiếm cũng được! Ngày mai tao không đi nữa, trước tiên ngủ nướng đã rồi tính."
"Nồi sắp cháy rồi kìa."
"Ồ, đến đây, các mày mau gọi vợ tao vào ăn trước đi, không thì nguội mất..."
"Ồ, bảo bọn tao không được ăn, rồi gọi vợ mày vào ăn trước à?"
"Cố ý để bọn tao nhìn cô ấy ăn phải không?"
"Ý kiến gì lớn vậy? Chạch cũng sắp ra lò rồi."
"Ủa? Giờ tao mới phát hiện, mày không giết chạch à? Cứ thế mà cho vào nồi?"
Diệp Diệu Đông lúc này mới nhận ra có gì đó không đúng, chạch trơn tuột như vậy, giết sao mà nhanh thế, không kêu họ cùng giết thì thôi, mà đã sắp ra lò rồi cơ à? Sao giống mẹ anh vậy.
"Giết cái gì? Cho vào hầm luôn là được rồi, dù sao lúc ăn các mày đừng ăn phần bụng là được, kén chọn gì chứ, còn phải mổ bụng nữa, thật sự mà giết từng con, tối nay cũng đừng hòng ăn." Thằng béo nói với vẻ khinh thường.
"Không kén không kén, mày nói gì cũng đúng, tao có cái ăn là được rồi." cả bọn ăn uống vui vẻ náo nhiệt, vừa ăn vừa trò chuyện, cũng là lúc hiếm hoi được thư thái thoải mái, từ khi mỗi người có việc chính đáng để bận rộn, thì khó mà tụ tập cùng nhau uống rượu tán gấu.
Anh đúng là đã cứu vớt cả một đám đàn ông có vấn đề.
Tuy nhiên, sau hôm nay, bánh răng số phận của họ chắc cũng sẽ tiếp tục xoay chuyển, chỉ là không biết sau này sẽ ra sao.
Mãi cho đến khi mấy người ăn no uống đã, mới lảo đảo khoác vai nhau từ nhà thằng béo đi ra, ai về nhà nấy.
Cổng đã khóa rồi, Diệp Diệu Đông đành phải chạy đến bên cửa sổ gọi A Thanh ra mở cửa.
Kết quả khi vào nhà, Lâm Tú Thanh lại phát hiện ngón chân anh dính phân ngỗng, mép dép cũng toàn là phân, may mà cô tinh mắt nhìn thấy, chứ không đợi anh leo lên giường thì toi.
"Anh nói xem anh đi có một chuyến mà say khướt về thế này, cũng không biết uống ít thôi, giãm phải phân còn không hay, đừng vào nhà nữa, ngồi xuống đây cho em."
Cô nhìn anh có vẻ hoàn toàn không hay biết gì, vội vàng kéo anh lại, bảo anh ngồi lên ghế tựa.
"Làm gì vậy? Anh muốn đi ngủ rồi."
"Rửa chân đã."
"Rửa cái quái gì, tối nay anh tắm rồi mới đi."
Nói xong anh lại định đứng dậy, Lâm Tú Thanh vội đẩy anh ngồi lại, trừng mắt nhìn anh.
"Đừng cử động, em lấy nước cho anh."
"Được rồi."
Diệp Diệu Đông lờ mờ nhìn bóng lưng cô, cựa mông một cái, kéo quần xuống hết, đá sang một bên, rồi nghiêng đầu, dựa vào đó, chỉ đợi A Thanh rửa cho anh. Lâm Tú Thanh quay đầu nhìn anh không nói nên lời.
Đúng lúc này, cô cũng nghe thấy tiếng cửa phòng bà cụ mở ra, cô vội để chậu nước lên bếp, nhanh chóng lấy quần anh đắp lên... cái đùi của anh.
May mà cô phản ứng nhanh, bà cụ già rồi động tác cũng chậm chạp, lúc thò đầu ra, chẳng thấy gì cả.
"Đông Tử về rồi à? Bà còn tưởng động tĩnh gì, định ra xem thử."
"Vâng ạ, say khướt rồi, định rửa mặt rửa chân cho anh ấy, rồi dìu anh ấy lên giường ngủ."
"Ừ, vậy cháu cứ làm đi, nhớ kiểm tra xem cổng có khóa chưa nhé."
"Đã khóa rồi ạ."
"Vậy thì tốt."
Bà cụ nói xong cũng yên tâm đóng cửa phòng, tiếp tục ngủ.
Lâm Tú Thanh cũng vỗ vào đùi Diệp Diệu Đông: "Uống nhiều thế... may là còn biết về..."
Cô lẩm bẩm vài câu, rồi lại tiếp tục lấy nước cho anh, rửa mặt xong, lại lau tay cho anh, rồi mới đổ nước trong chậu vào chậu rửa chân để rửa chân cho anh.
Diệp Diệu Đông trong cơn mê man, cũng tỉnh táo lại một chút, nghĩ đến lời vợ vừa nói là rửa gì đó cho anh, phía trước lúc này còn có một người đang ngồi xổm.
Anh liền kéo cái quần đang che trên đùi ra, ấn đầu cô xuống...
“Anh làm gì vậy...
Lâm Tú Thanh đỏ mặt tía tai đẩy tay anh ra.
"Anh đúng là lão lưu manh vô liêm sỉ..."
"Sao lại đánh anh...' Diệp Diệu Đông bị cô đánh cũng hơi ngơ ngác.
"Đừng có ồn! Rửa chân xong mau lên giường ngủ cho em." Lâm Tú Thanh lau chân lung tung cho anh. "ừ"
Anh loạng choạng đứng dậy, chân trân giãm xuống đất, đi được vài bước, anh liền che phía dưới: "Sao thấy hơi lạnh, quần anh đâu, sao em cởi quần anh, nóng vội thế..."
Chẳng thèm tính toán với một tên say rượu.
Lâm Tú Thanh bực dọc lật hai chiếc quân trong ngoài đang xếp chồng lên nhau, phát hiện lúc nãy anh cởi ra, phân ngỗng trên ngón chân dính hết lên quần rồi, không mặc được nữa.
Dép dính phải phân rồi, cũng không có dép cho anh mang, đành phải để anh chân trần vậy, rửa cũng vô ích.
"Anh vào phòng nằm trước đi, lát nữa em lấy cho."
"Ừ"
Khi cô vào phòng, lại phát hiện anh nằm ngang ở cuối giường, vốn dĩ bên cạnh có lan can gỗ bao quanh, chỉ chừa lại một lỗ ở cuối giường, bây giờ người anh nằm ngang ở đó, cô cũng không lên giường được.
"Tỉnh dậy đi, nằm cho đàng hoàng chút."
Diệp Diệu Đông nửa tỉnh nửa mê ôm cô cùng trườn lên giường, Lâm Tú Thanh cũng đành chịu, đêm hôm khuya khoắt cũng không muốn làm ầm lên, anh muốn ngủ thế nào thì ngủ.
Chỉ có điều sáng hôm sau anh tỉnh dậy phát hiện không mặc quần, còn trách Lâm Tú Thanh, ăn no rồi cũng không biết lấy cho anh cái quần mặc vào, nếu đột nhiên có ai chạy vào thì sao? Ngượng chết.
Lâm Tú Thanh nhìn ra ngoài, thấy không có ai nghe thấy, mới quay đầu trừng anh: "Tự anh cởi ra đấy, đừng có đổ cho em."
"Ừ ừ, em làm gì mà cởi quần anh chứ, lợi dụng lúc anh say rượu, còn không chịu nhận!"
Diệp Diệu Đông cầm bát cháo loãng trên bàn, vừa ăn vừa nói: "Đừng chối, vợ chồng già rồi, em muốn làm gì cũng được." Nói cũng nói không lại, lại còn kiểu mang màu sắc thế này, bảo cô phải nói thế nào đây, Lâm Tú Thanh tức giận đá anh một cái, định bụng bỏ qua luôn.
"Anh ăn nhanh lên, đám Vương Quang Lượng sáng sớm đã sang bóc tôm, giờ đang ngồi lựa trong sân rồi."
"Ồ, sớm vậy đã sang rồi, vậy cứ để họ lựa đi."
"Trưa không nấu cơm cho họ à?"
"Nấu cơm gì? Để họ về nhà ăn, ăn xong rồi sang, nhiều người thế, mấy thằng nhóc ăn mạnh lắm, phải tốn bao nhiêu gạo cho họ ăn? Gạo nhà mình cũng phải mua cả."
"Trước đây là thức suốt đêm, sáng sớm thì phải cho người ta ăn một bát cháo nóng. Bây giờ thôi, để họ về nhà ăn sáng là được rồi."
Thời buổi này, ra ngoài làm khách còn phải tự mang lương thực, giữ họ lại ăn cơm sao mà hợp lý.
"Ừ, em chỉ hỏi thôi, nếu chẳng may anh muốn giữ họ lại ăn cơm thì sao?"
"Không giữ không giữ, để họ về nhà ăn."
"Mấy con chó nhà mình hình như có hai con động dục rồi, con chó đốm với con chó vàng sáng nay còn đuổi theo con chó hoang bên cạnh, còn ôm chân em cọ qua cọ lại."
Mắt Diệp Diệu Đông sáng lên: "Động dục à, động dục tốt đấy, lát nữa rảnh, anh sẽ dắt chúng lên đồn biên phòng cho giao phối lén, tiện thể mang ít tôm đi lấy lòng luôn."
Mấy lần trước đi đều không có động tĩnh gì, hóa ra là chưa động dục.
"Hả? Anh thật sự định dắt đi cho giao phối lén à?"
Vì anh có nhắc đến trước đây, cô chỉ nói tùy tiện thôi, không ngờ thật sự để ý đến cảnh khuyển.
"Đi chứ, đó là cảnh khuyển, cho giao phối lén thay đổi chút gen của đám chó này xem sao, chắc sẽ thông minh hơn nhỉ."
"Rảnh rỗi!" "Đúng thế, vừa hay mấy hôm nay cũng rảnh, cũng không biết bão khi nào mới qua."
Không rảnh, anh cũng đâu thể làm mấy việc môi giới thế này.
"Hôm nay nhìn sóng vẫn khá to, lớn hơn mấy hôm trước, âm ầm đánh vào, vậy mà lại có nắng, tuy không nóng bằng mấy hôm trước."
"Nghỉ ngơi đi, nghỉ thêm vài hôm, thời gian trước mệt nhừ người rồi, mấy hôm nay cũng cứ bận rộn, anh còn chưa bắt đầu nghỉ nữa."
"Anh còn chưa nghỉ à?"
"Chỉ cần bước ra khỏi cửa này thì không tính là nghỉ."
Lâm Tú Thanh: “...'
Diệp Diệu Đông ăn xong bước ra ngoài tán gẫu với Vương Quang Lượng và mọi người, thấy họ đầy nhiệt huyết như vậy, có vẻ cũng không cần anh tiếp thêm máu gà nữa.
Tuy nhiên, vẫn có thể cho chút đường ngọt.
"Các cậu cố gắng lên, hôm nay lựa hết mấy thứ này ra, mai tao gửi cùng lúc lên thành phố, A Lượng nếu rảnh thì mai có thể đi cùng tao."
Vương Quang Lượng lập tức lóe lên tia hy vọng, đứng bật dậy ngay: "Được anh Đông, em rảnh, em rảnh suốt, hôm nay bọn em nhất định sẽ lựa hết ra."
Những người khác đều ghen tị không thôi.
Lên thành phố cơ đấy, họ đến huyện còn chưa đi quá hai lần, giờ đi ra ngoài cũng có thể khoe khoang được, lại còn do anh Đông dẫn đi.
Diệp Diệu Đông nói xong liền bảo A Thanh lấy giấy báo gói thêm mấy phần tôm, rồi xếp vào hai cái rổ, anh liền đạp xe đạp, dắt theo mấy con chó chạy đi.
Dù sao cũng là đồ nhà mình, không tiếc.