Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 1028: Trách cứ

Chương 1028: Trách cứChương 1028: Trách cứ
Nghe câu cảm ơn này, Nguyễn Phong lộ ra một tia cười khổ, đây là con gái hắn, ở trong quan điểm của hắn, hắn cứu Thẩm Miên là việc đương nhiên, nhưng câu cảm ơn này của Thẩm Miên vẫn lộ ra xa lạ như cũ.
Nhưng hắn một chút cũng không trách Thẩm Miên, bởi vì hắn có thể nhìn ra, sự quan tâm trong đáy mắt Thẩm Miên là chân thật.
Hai người nhập viện không bao lâu, Nguyễn Dễ Khiêm và Nguyễn Linh Ngọc nhận được tin tức đều đi đến, nhìn thấy Nguyễn Phong nằm ở trên giường bệnh, Nguyễn Linh Ngọc lo lắng, tuy rằng tình cảm không tốt, nhưng cũng đã làm vợ chồng hơn hai mươi năm, cô lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Phong yếu ớt như vậy.
“Anh đã bao lớn rồi? Qua đường còn hoang mang rối loạn, cũng may vấn đề không lớn, bằng không anh bảo Dễ Khiêm phải tiếp thu như thế nào?” Nguyễn Linh Ngọc cả giận nói.
Nguyễn Phong nói: “Là người ta uống say lái xe vượt đèn đỏ.” Hắn không đề cập đến việc vì cứu Thẩm Miên mới bị thương, cứu con gái, là việc đương nhiên, hắn không nghĩ tuyên dương.
Nghe được lời này, Nguyễn Linh Ngọc mới không tiếp tục trách hắn, chỉ nói: “Say rượu lái xe còn vượt đèn đỏ, người trẻ tuổi bây giờ thật là một chút tố chất đều không có, không biết nặng nhẹ.” Nguyễn Phong không hé răng.
Nguyễn Dễ Khiêm thấy Nguyễn Phong không có vấn đề gì lớn cũng buông tâm, đồng thời, lại chú ý tới Thẩm Miên cũng bị thương.
Hắn quan tâm nói: “Miên, cánh tay em bị làm sao thế?”
“Em không có việc gì” Thẩm Miên ăn ngay nói thật: “Kỳ thật, bác Nguyễn là vì cứu em mới bị thương, lúc ấy chiếc xe kia trực tiếp đâm về phía em, bác Nguyễn đẩy em ra, em mới không có việc øì, bác ấy cũng bởi vậy mà bị thương”
Nghe được lời này, thân sắc Nguyễn Dễ Khiêm biến đổi, hắn thiếu chút nữa bị mất đi hai người thân, “Người gây họa đã bỏ chạy sao?”
Không chờ Thẩm Miên trả lời, Nguyễn Linh Ngọc lại chất vấn, “Cô đi qua đường không biết nhìn sao? Có xe đang đi còn qua, chậm trong chốc lát thì sao? Ba cô đã lớn tuổi như vậy, cô có biết nếu lần này bị đụng trúng, hậu quả sẽ nghiêm trọng bao nhiêu không?”
Thẩm Miên nhấp môi, không phản bác câu nói ' ba cô ' của Nguyễn Linh Ngọc.
Nguyễn Linh Ngọc lại tiếp tục nói: “Anh ấy vì cô mà ngay cả mệnh cũng không cần, phỏng chừng cô đến bây giờ ngay cả một câu ba cũng chưa kêu đi? Tôi thật sự không biết, lúc trước sinh cô ra, là tới báo ân hay là báo thù, nếu sớm biết rằng cô là đứa trẻ kiểu này, lúc trước đã không nên đi tìm cô khắp nơi, ông trời để cho cô bị mất tích cũng là có nguyên nhân.”
Nguyễn Linh Ngọc nói từng chữ tru tâm, biểu tình của Thẩm Miên lại lạnh nhạt, cô đã sớm quen với thái độ của Nguyễn Linh Ngọc, cũng không trông cậy vào việc Nguyễn Linh Ngọc sẽ có thái độ tốt với cô.
Nguyễn Dễ Khiêm và Nguyễn Phong lại không nghe nổi nữa.
“Mẹ.”
“Linh Ngọc”
Hai người đồng thời ra tiếng.
“Tới hiện tại, các người còn che chở con bé, chẳng lẽ các người không phát hiện, con bé căn bản là không có trái tim sao?” Nguyễn Linh Ngọc cả giận nói.
Nguyễn Phong tức giận xanh mặt, “Linh Ngọc, anh không cần người chiếu cố, em về nhà đi!” Khó trách con gái đối với nhà bọn họ không muốn thấy như vậy, đổi lại là ai, cũng khó có thể tiếp thu người mẹ như vậy?
“Anh cứ chiều con bé đi!” Nguyễn Linh Ngọc trừng mắt nhìn Thẩm Miên một cái, xoay người ra phòng bệnh, vấn đề của Nguyễn Phong không lớn, cho nên cô cũng yên tâm, tính tình liền không khống chế được.
Tính tình cô luôn luôn hiếu thắng, hiện giờ Nguyễn Phong đã ra tiếng đuổi cô đi, cô tự nhiên sẽ không tiếp tục ở lại chỗ này.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người Thẩm Miên, Nguyễn Phong, Nguyễn Dễ Khiêm, sợ Thẩm Miên tức giận, Nguyễn Phong kêu một tiếng, “Miên......”
Nhưng hẳn lại rốt cuộc không biết nói tiếp thế nào.
Bảo Miên đừng nóng giận sao?
Việc này phát sinh trên người ai sẽ không tức giận?
Bạn cần đăng nhập để bình luận