Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 1072: 5 năm sau 1

Chương 1072: 5 năm sau 1Chương 1072: 5 năm sau 1
Khi công ty hàng không cho tin tức xác thực, Thẩm Miên không có khóc, cô đến trước mặt Phó Hoa và ông nội Hạ, chỉ cầu một sự kiện.
“Ông nội, bác Phó, cháu tin tưởng anh Hạ sẽ trở vê, một năm, hai năm, thậm chí mười năm, cháu đều nguyện ý mang theo con cùng nhau chờ anh ấy trở lại, cầu xin hai người đừng làm lễ tang, anh ấy đã nói sẽ chiếu cố cháu cả đời, cháu tin tưởng anh ấy, anh ấy chưa từng thất hứa với cháu.”
Trong lòng Phó Hoa và ông nội Hạ rất khó chịu, bọn họ biết Thẩm Miên không tiếp thu được đả kích này, bọn họ lại làm sao không phải?
Vì thế, bọn họ đáp ứng yêu cầu của Thẩm Miên, mà tên của Hạ Nam, tựa hồ thành cấm ky trong miệng mọi người, mỗi người đều chỉ nhớ trong lòng, lại không ai nhắc tới ở trước mặt mọi người.
5 năm sau.
Thẩm Miên làm một giấc mộng, trong mộng có âm thanh quen thuộc vẫn luôn gọi tên cô, trong âm thanh mang theo tưởng niệm cùng đau thương khó lòng giải thích, Thẩm Miên tìm kiếm khắp nơi, lại phát hiện chung quanh tất cả đều là sương trắng, cái gì cũng không nhìn thấy.
Cô sốt ruột kêu gọi, cho đến khi âm thanh khàn khàn, cho đến khi một đôi tay nhỏ ấm áp, mang cô về hiện thực. “Mommy mẹ lại làm ác mộng sao?” Hạ Tiểu Bắc âm thanh ngọt nhu nhu, trên mặt tràn đầy quan tâm.
Thẩm Miên xoa xoa đôi mắt, duỗi người một cái, từ trên giường ngồi dậy, nhìn thoáng qua con trai đứng bên cạnh giường, đáy mắt tràn đầy ôn nhu, “sao con sớm như vậy đã dậy rồi?”
“Không còn sớm!” Hạ Tiểu Bắc nói: “Đã 8 giờ rồi!”
“8 giờ?” Thẩm Miên sửng sốt, chạy nhanh xuống giường, “Con lại đi học muộn rồi”
Nhìn bộ dáng cô sốt ruột hoảng hốt, Hạ Tiểu Bắc bất đắc dĩ lắc đầu, “Mẹ lại quên mất, hôm nay là thứ bảy, không đi học.”
Thẩm Miên: “...” Đúng vậy! Hôm nay là thứ bảy.
Cô xấu hổ cười một chút, “Xin lỗi, gần đây trí nhớ mẹ không tốt lắm, con đã đói bụng chưa? Mẹ rửa mặt một chút, rồi nấu cơm sáng cho con nhé.”
“Không cần!” Hạ Tiểu Bắc đặt đôi dép lê bên cạnh giường, giống một ông cụ non nhắc mãi, “Con đã mua sữa đậu tương, bánh quẩy còn có trứng gà, mẹ rửa mặt xong có thể ăn, hôm nay là cuối tháng, phải đi thu tiền thuê nhà, buổi chiều mẹ còn hẹn cô Dương đi thử diễn”
“Con trai, nếu không có con, mẹ cũng không biết sinh sống như thế nào, con thật là quá tri kỷ.” Thẩm Miên xoa xoa đầu Hạ Tiểu Bắc, không chút nào bun xin khen.
Hạ Tiểu Bắc thở dài, “Thật không biết, những năm con chưa lớn lên, mẹ đã sống như thế nào”
“Năng lực sinh hoạt của mẹ rất mạnh, là con chiều mẹ thành như vậy” Thẩm Miên cảm thấy chính mình nhất định là đời trước đã cứu vớt hệ Ngân Hà, cả đời này, mới có một đứa con hiểu chuyện như Hạ Tiểu Bắc.
Hạ Tiểu Bắc từ khi sinh ra so với những đứa trẻ khác đã ngoan ngoãn hơn, ngoại trừ muốn đổi tã cùng đói bụng, trên cơ bản không thích khóc, đặc biệt nghe lời, làm cô bớt không ít tâm tư.
Sau này cô trở lại trường học tiếp tục đi học.
Ban ngày, Hạ Tiểu Bắc đi theo Phó Hoa, buổi tối trở về ở cùng cô, Hạ Tiểu Bắc mới hơn một tuổi đã biết đau lòng cô, buổi tối chưa bao giờ ầm T, còn biết dùng tay nhỏ mát xa cho cô.
Thế cho nên, tới khi cô tốt nghiệp, Hạ Tiểu Bắc trong bất tri bất giác đã thành người chăm sóc trong sinh hoạt của cô.
Cô rửa mặt xong, tới trong viện cùng Hạ Tiểu Bắc ăn cơm, ăn đến một nửa, di động liền vang lên, Thẩm Miên ấn nghe, đầu kia liền truyền đến âm thanh Dương Tiểu Tế.
“Miên, bộ phim bên này của tớ đã đóng máy, buổi chiều sẽ về đến nhà, buổi tối chúng ta cùng đi ăn cơm, tớ muốn mời cậu một bữa lớn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận