Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 1111: 5 năm trước

Chương 1111: 5 năm trướcChương 1111: 5 năm trước
“Con biết” Hạ Nam gật đầu, “Con đã gặp thằng bé.”
Nghe được lời này, mọi người đều sửng sốt, duy độc Thẩm Miên một chút đều không ngoài ý muốn, từ lúc nhìn thấy Canh Linh, cô liền đoán được.
“Ở tiệm cơm lần đó, anh đã gặp qua Tiểu Bắc đúng không?”
“Đúng vậy” Hạ Nam cũng không giấu giếm, trực tiếp gật đầu thừa nhận, “Em giáo dục thằng bé thật tốt, thông minh giống em”
Thẩm Miên không lên tiếng, Nguyễn Dễ Khiêm lại nhăn mày, “Tiểu Nam, nếu anh đã sớm trở lại, vì sao không ra gặp mặt chúng tôi? Chúng tôi còn tưởng rằng là phương diện tỉnh thần của Miên xuất hiện vấn đề, ba tôi còn an bài bác sĩ tâm lý cho Miên”
Hạ Nam đã trở lại, Nguyễn Dễ Khiêm thực vui vẻ, nhưng mấy năm nay, Thẩm Miên cũng chịu không ít khổ, biết Hạ Nam trở về, lại không gặp Thẩm Miên trước tiên, Nguyễn Dễ Khiêm không khỏi có chút bất bình thay em gái.
“Tôi lúc ấy bị thương, muốn chờ vết thương khỏi mới gặp mọi người.” Khi nói lời này, ánh mắt Hạ Nam nhìn về phía Thẩm Miên.
Nghe nói hắn bị thương, Nguyễn Dễ Khiêm tức khắc lo lắng, “Anh bị thương? Đã khỏi chưa? Bị thương càng cân phải cho chúng tôi biết, bằng không chúng tôi sao có thể chăm sóc cho anh được?”
Nguyễn Dễ Khiêm luôn luôn tương đối ổn trọng, lần này, cũng là gặp được Hạ Nam, hắn vừa kích động lại vừa vui vẻ, cho nên không có biện pháp bình tĩnh.
“Đã không có việc gì” Hạ Nam dùng một câu, đơn giản khái quát thương thế.
“Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ông nội Hạ vẫn luôn trầm mặc, không nhịn được hỏi thăm sự tình năm đó.
Nói về năm đó, con ngươi Hạ Nam chợt lóe, nói: “Năm đó máy bay đột nhiên xuất hiện trục trặc, rơi xuống biển, có mười người sống sót, sau lại ghé vào xác máy bay dạt tới hoang đảo......”
Lúc ấy, mọi người đều bị thương, có hai người thương thế quá nặng, không có dược vật trị liệu, cũng không có đồ ăn, liền không qua khỏi, tới trên đảo hai ngày đã chết.
Hạ Nam bị thương cũng tương đối nghiêm trọng, nhưng hắn thể chất tốt, cho nên còn sống.
Cuối cùng mười người, chỉ còn lại có tám, trong 5 năm, có một người phát điên tự sát.
Dư lại bảy người, ở trong 5 năm này, đã nghĩ tới rất nhiều biện pháp cầu cứu, thậm chí muốn dùng bè trúc chính mình chế tạo để trở về, nhưng cuối cùng đều bất lực, chỉ có Hạ Nam vẫn luôn không từ bo.
Lần này, hắn tính toán trở về, có năm người không muốn lại mạo hiểm, không có trở về.
Đối với ý tưởng của năm người kia, Hạ Nam kỳ thật cũng hiểu, ý tưởng của năm người rất đơn giản, nếu Hạ Nam có thể sống sót, vậy sẽ tìm người cứu bọn họ, nếu không thể sống sót thành công, đi cùng Hạ Nam chính là chịu chết.
Nói trắng ra là, bọn họ không muốn mạo hiểm.
Cho nên, chỉ có Hạ Nam mang theo mẹ con Canh Linh, còn có một nam nhân khác cùng nhau trở lại.
Bọn họ ở trên biển phiêu lưu vài ngày, nam nhân kia bởi vì phát sốt, vẫn luôn hôn mê, trong quá trình ở trên biển phiêu lưu, bọn họ còn gặp phải cá mập, Hạ Nam chính là khi đó bị thương.
Mà lần này, tin tức bọn họ trở về đột nhiên cho hấp thụ ánh sáng, cũng là do người hôn mê kia, từ sau khi tỉnh lại ở bệnh viện nói ra.
Nghe hắn nói, trong lòng mọi người đều một trận kinh hãi.
Đôi mắt Phó Hoa đỏ ửng, cô luôn luôn kiên cường, lúc này yên lặng xoa nước mắt.
Thẩm Miên cũng hít hít cái mũi, cuối cùng vẫn không nhịn được, cho Hạ Nam một cái ôm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận