Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 1116: Ngươi ở trên xe định nói cái gì?

Chương 1116: Ngươi ở trên xe định nói cái gì?Chương 1116: Ngươi ở trên xe định nói cái gì?
Chờ đến khi hắn ra tới, Thẩm Miên lại cầm quần áo đi vào tắm rửa một cái, khi trở ra, phát hiện Hạ Nam đứng ở bên cửa sổ, Thẩm Miên nhấp môi một chút, đi qua.
Nhìn vết sẹo trên cánh tay hắn, cô một trận đau lòng, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Hạ Nam quay lại nhìn cô, duỗi tay đi ôm cô, Thẩm Miên lại theo bản năng né tránh, Hạ Nam nhăn mày, “Miên, em đang kháng cự anh sao?”
Thẩm Miên không thừa nhận, cũng không phản bác, một lát sau, nói: “5 năm không gặp, em khả năng không thể lập tức thích ứng”
Nghe vậy, Hạ Nam cũng không cưỡng bách cô, “Em ở trên xe định nói cái gì?”
Bốn mắt nhìn nhau, lại là dưới tình huống chỉ có hai người, Thẩm Miên đột nhiên không biết nên nói như thế nào, cũng có thể nói, cô có hơi chút muốn trốn tránh, bởi vì một khi Hạ Nam chính miệng thừa nhận Hạnh Nhi, cô không biết phải đối mặt với Hạ Nam như thế nào.
Bởi vì cô biết, nếu Hạnh Nhi thật là con của Hạ Nam, dù cho Hạ Nam thích cô, cô cũng không có biện pháp không suy nghĩ, ở bên hắn giống như trước kia. Cô hít sâu một hơi, “anh Hạ, anh trong khoảng thời gian này không nghỉ ngơi tốt đi? Trước tiên đi ngủ đi! Ngày mai lại nói”
Hạ Nam lại không cho cô cơ hội trốn tránh, “Anh không mệt, vẫn nên nói rõ ràng trước đi!”
Thẩm Miên: “......”
Cô nhấp môi không lên tiếng.
Hạ Nam nhíu mày, “Miên, giữa chúng ta, còn có cái gì không thể nói thẳng sao?”
Nghe hắn nói, đột nhiên, Thẩm Miên thế nhưng cảm thấy thập phần ủy khuất, nước mắt vẫn luôn cố nén, liền không chịu khống chế chảy xuống, “Anh Hạ, 5 năm, anh biến mất trong sinh hoạt của em và Tiểu Bắc, sau khi anh trở về, thấy Tiểu Bắc, ban đêm cũng đã tới đây đúng hay không? Anh thấy em trong ban đêm muốn hỏng mất, cũng không đi ra gặp em, rốt cuộc là bởi vì sao?”
Từ sau khi biết Hạ Nam không chết, cô đã biết, trong khoảng thời gian này, cũng không phải tỉnh thần và tâm lý cô xuất hiện vấn đề, là Hạ Nam xác thật tới thăm cô.
Trái tìm Hạ Nam đau như là bị người đào, hắn một tay ôm Thẩm Miên vào trong lòng ngực, “Miên, thực xin lỗi, 5 năm này, đã làm em ủy khuất”
“Anh Hạ, em thật sự sợ anh không về được” Cảm xúc vẫn luôn căng chặt, một khi sụp đổ, Thẩm Miên liền rốt cuộc không chịu đựng nổi, cô ôm gắt gao Hạ Nam, khóc lóc kể lể: “5 năm này, em luôn mơ thấy anh, mơ thấy anh trở lại, mơ thấy anh gọi tên của em, nhưng em không tìm thấy anh, mỗi lần tỉnh lại đều là một thân mồ hôi lạnh.”
Thẩm Miên càng khóc nước mắt càng nhiều, âm thanh cũng bắt đầu nghẹn ngào lên, cả người run rẩy.
Hạ Nam vẫn luôn ôm cô, tùy ý cô phát tiết cảm xúc chồng chất ở trong lòng mấy năm nay, hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, ở bên tai cô nói không bao giờ rời đi nữa.
Cứ như vậy qua không biết bao lâu, Thẩm Miên đần dần ngủ mất.
Trong 5 năm này, cô lần đầu tiên ngủ kiên định như vậy, cô cuốn thành một đoàn, súc ở trong lòng ngực hắn, tay lại ôm gắt gao cổ hắn, như là sợ hắn rời đi.
Đêm khuya, Hạ Nam nhìn Thẩm Miên ngủ, trên mặt tràn đầy đau lòng, nhìn kỹ sẽ phát hiện, hốc mắt của hắn, cũng có một ít ướt át.
5 năm này, hắn không có lúc nào không nghĩ đến cô.
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, chuyện thứ nhất hắn làm chính là hỏi thăm tin tức cô, đi xem cô, khi nhìn thấy bên người cô xuất hiện một đứa trẻ diện mạo tương tự hắn, tâm tình kia, đến bây giờ hắn vẫn không thể hình dung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận