Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 1132: Hạnh Nhi, mẹ ngươi đâu?

Chương 1132: Hạnh Nhi, mẹ ngươi đâu?Chương 1132: Hạnh Nhi, mẹ ngươi đâu?
Hạ Nam trầm giọng nói: “Tôi sẽ nói thẳng Hạnh Nhi không phải con gái của tôi, ba bị tai nạn tử vong trên không.”
Mấy người gật đầu, đều cảm thấy nói như vậy, đối với Canh Linh và Hạnh Nhi tới nói, xem như là kết quả tốt nhất.
Dương Tiểu Tế cuối cùng thở phào nhẹ nhõm nói: “Chúng em đều bị hù chết, em còn tưởng rằng, anh thật sự sinh một đứa con gái cùng Canh Linh, anh Hạ, anh quả nhiên không làm chúng em thất vọng”
Hạ Nam nhìn về phía Thẩm Miên, nhàn nhạt nói: “Miên 5 năm vừa qua, một mình mang theo Tiểu Bắc, anh sao có thể làm ra sự tình như vậy?”
Thẩm Miên trong lòng ấm áp, rốt cuộc lộ ra nụ cười vui vẻ nhất trong mấy ngày này, “anh Hạ, về sau chúng ta không bao giờ tách ra nữa.”
“Không bao giờ tách ra” Hạ Nam gật đầu nói.
Dương Tiểu Tế kích động, bắt lấy tay Trình Phi Dương ở bên cạnh, đỏ vành mắt nói: “Em quá cảm động, Miên và anh Hạ một đường đi tới, quá không dễ dàng”
Trình Phi Dương gật gật đầu, sau đó nói: “Kỳ thật Canh Linh cũng rất đáng thương” Dương Tiểu Te phi một tiếng, “cô ta đáng thương cái gi? Năm đó là chính cô ta vụng trộm đi theo, xảy ra chuyện, không trách được người khác, Trình Phi Dương, tam quan của anh tốt nhất đoan chính một chút, nếu không, em.....”
Lời nói đến một nửa, cô nghĩ đến điều gì, tức khắc ngậm miệng.
Nguyễn Dễ Khiêm cảm thấy giữa hai người có hơi chút không giống trước kia, thuận miệng hỏi: “Các em kết giao sao?”
“Vừa mới kết giao không lâu.” Dương Tiểu Tế đỏ mặt lên.
Nguyễn Dễ Khiêm cười, “Lần này tốt rồi, có người vui mừng có người ưu sầu.”
“A?” Dương Tiểu Tế không rõ nguyên do, “anh Nguyễn, đây là có ý gì?”
Dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng khóc của con gái, mấy người sửng sốt, đi tới cửa, liền thấy Hạnh Nhi ôm hai kiện quần áo, khóc lóc đứng ở ngoài cửa, Thẩm Miên nhìn một vòng, chung quanh ngoại trừ Hạnh Nhi, cũng không có bóng dáng Canh Linh.
Cô và Hạ Nam nhìn thoáng qua lẫn nhau, liền khom lưng hỏi: “Hạnh Nhi, mẹ cháu đâu?”
“Mẹ cháu để cháu ở đây liền đi” Nói xong, Hạnh Nhi ôm chặt cổ Thẩm Miên, “Cô xinh đẹp, mẹ nói, cháu đi theo sống cùng cô và chú Hạ.”
Nghe được lời này, Thẩm Miên tức khắc nhíu mày, cô be Hạnh Nhi lên quay đầu nhìn về phía Hạ Nam, “anh Hạ, anh có biết Canh Linh đang ở nơi nào không?”
Đột nhiên đưa con gái tới, Canh Linh sẽ không luẩn quẩn trong lòng chứ?
Không chờ Hạ Nam nói chuyện, Dương Tiểu Tế liền thở phì phì nói: “Miên, Canh Linh đưa con gái tới là có ý gì? Là cố ý đi?”
Anh Hạ ngày mai muốn làm sáng tỏ sự tình cùng Canh Linh, Canh Linh lại đưa con gái tới, không phải cố ý sao?
“Em trước đừng kích động” Trình Phi Dương trấn an Dương Tiểu Tế.
Hạ Nam lại nhíu mày nói: “Sau khi xuất viện sau anh cũng không biết cô ấy ở nơi nào.”
Nói xong, hắn hỏi Hạnh Nhi, “mẹ cháu còn nói gì khác không?”
“Mẹ nói mẹ muốn một mình giải sâu” Hạnh Nhi lại nhỏ giọng khóc lên, “Chú Hạ, chú có thể đừng bỏ rơi cháu được không, mẹ nói, nếu chú không cần cháu, mẹ sẽ đưa cháu tới cô nhi viện, mẹ cháu chán ghét cháu, mẹ nói vừa thấy cháu, mẹ sẽ nhớ tới một ít sự tình không tốt”
Nghe được lời này, người ở đây đều nhăn mày.
Canh Linh rõ ràng giận chó đánh mèo tới trên người đứa trẻ, bọn họ có thể lý giải Canh Linh, nhưng đối với một đứa trẻ tới nói, lại là bất hạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận