Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 1191: Ly hôn

Chương 1191: Ly hônChương 1191: Ly hôn
Nguyễn Linh Ngọc trầm mặc trong chốc lát, nói: “Mẹ và ba con ly hôn, không có quan hệ cùng Nguyễn gia, có đi hay không, đối với Hạ gia tới nói, không đáng kể chút nào”
Nguyễn Dễ Khiêm lại nói: “Quan hệ giữa mẹ và bác Phó chẳng lẽ không còn thân phận Nguyễn gia liền phai nhạt? Nếu mẹ không đi, về sau đối mặt với bác Phó như thế nào?”
Một câu hỏi khiến Nguyễn Linh Ngọc á khẩu không trả lời được, “Đến lúc đó mẹ sẽ đi”
Nghe được lời này, Nguyễn Dễ Khiêm thở phào nhẹ nhõm, “Mẹ, ngày mai con còn có việc, không cùng ba mẹ đi Cục Dân Chính, dù cho ly hôn, con cũng hy vọng mẹ và ba đều cho đối phương một cái thể diện”
Ý tứ hắn rất đơn giản, nhắc nhở hai người không cần cãi nhau.
“Ly hôn xong, mẹ và ba con về sau chính là người lạ, có cái gì để cãi nhau?” Nguyễn Linh Ngọc nói.
Nguyễn Dễ Khiêm đứng dậy, “Được, vậy mẹ sớm nghỉ ngơi đi!”
Nói xong, hắn đứng dậy lên lầu.
Nhìn phòng khách trống rỗng, Nguyễn Linh Ngọc đột nhiên cảm giác thập phần cô độc, Trước kia khi còn trẻ, cô không có cảm giác cô độc, khi tuổi càng lúc càng lớn, cô càng sợ hãi loại cảm giác cô độc này, đặc biệt là khi nhìn thấy Hạ Tiểu Bắc ở nhà Phó Hoa chơi đùa vui vẻ, loại cảm giác này càng thêm nùng liệt.
Cô quả nhiên là già rồi.
Nguyễn Linh Ngọc thở dài một tiếng.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Phong liền tới cửa Cục Dân Chính chờ Phó Hoa, mãi cho đến 9 giờ rưỡi Phó Hoa mới khoan thai tới muộn, nhìn thấy Nguyễn Phong, cô trào phúng nói: “Ly hôn thật đúng là tích cực, đợi đã lâu đi?”
“Vừa đến không lâu.” Nguyễn Phong không nghĩ cãi nhau cùng Nguyễn Linh Ngọc, cho nên cũng không bởi vì thái độ của cô mà tức giận.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Nguyễn Linh Ngọc cười nhạo một tiếng, “Lần này rốt cuộc đã đạt thành mong muốn, anh lúc này vui vẻ đi?”
“Đã một phen tuổi, còn tới loại địa phương này, không có gì đáng vui vẻ.” Nguyễn Phong nói.
Nguyễn Linh Ngọc bị nghẹn, xụ mặt đi vào Cục Dân Chính, Nguyễn Phong đi theo sau cô, tựa hồ không nghĩ tới lớn tuổi như vậy còn tới ly hôn, ánh mắt nhân viên Cục Dân Chính nhìn hai người đều có chút quái dị, Nguyễn Linh Ngọc từ đầu tới đuôi xụ mặt, Nguyễn Phong lại một bộ dáng đạm nhiên không gợn sóng.
Hai người rất nhanh đã xong xuôi thủ tục ly hôn, từ bên trong đi ra, Nguyễn Phong nhìn thoáng qua thời gian, nói: “Chúng ta cùng đi ăn cơm nhé! Lại nói tiếp, đã nhiều năm không cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa cơm.”
“Anh căn bản không nghĩ nhìn thấy em, nên đương nhiên không muốn về nhà ăn cơm. Nguyễn Linh Ngọc ngoài miệng nói trào phúng, nhưng lại không cự tuyệt cùng đi ăn cơm.
Hai người ở phụ cận tìm một tiệm mì, mỗi người gọi một chén, Nguyễn Phong nói: “Trước kia khi còn đi học, anh cũng thường xuyên dẫn em đi ăn mì”
Nguyễn Phong lớn hơn ba tuổi so với Nguyễn Linh Ngọc, năm đó khi hắn đi học, Nguyễn Linh Ngọc vẫn còn nhỏ, thường xuyên đi theo phía sau hắn gọi anh.
Nhớ lại, khi Nguyễn Linh Ngọc vừa mới được Nguyễn gia nhận nuôi, tính tình còn chưa có hiếu thắng như vậy, cũng không biết sao sau này lại thay đổi.
Nguyễn Linh Ngọc cũng nhớ lại chuyện trước kia, sắc mặt cô đẹp hơn một ít, nói: “Khi đó mì ăn ngon hơn bây giờ nhiều.”
“Nhoáng cái vài thập niên trôi qua.”
Khi còn nhỏ Nguyễn Linh Ngọc thực đáng yêu, Nguyễn Phong vẫn luôn coi cô như em gái, thế cho nên sau khi trong nhà bảo hắn cưới Nguyễn Linh Ngọc, hắn mới kháng cự như vậy. Nguyễn Linh Ngọc, “Khi đó nếu biết về sau se ga cho anh, còn cùng anh ly hôn, em mới sẽ không đi theo sau anh”
Bạn cần đăng nhập để bình luận