Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 1230: Tân hôn hạ lễ

Chương 1230: Tân hôn hạ lễChương 1230: Tân hôn hạ lễ
“Miên, cô sẽ không không chào đón tôi đến đây chứ?”
Canh Linh cười đi đến, còn thân thiết chào hỏi Nguyễn Phong.
“Bác là bác Nguyễn đi? Cháu thấy bác giống Miên, bác cứ gọi cháu là Canh Linh”
Nguyễn Phong vội vàng cười gật đầu, khi nghe được tên Canh Linh không khỏi sửng sốt, kỳ quái nhìn về phía Thẩm Miên, Canh Linh này, không phải là......
Thẩm Miên hướng về phía Nguyễn Phong nhẹ nhàng gật đầu một cái, liền thấy Canh Linh đưa một cái túi lại đây, “Miên, đây là lễ vật tân hôn tôi đưa cho cô, cô nhìn xem có thích không?”
“Cảm ơn” Thẩm Miên nhận lấy, tùy tay đặt ở trên bàn đá.
Canh Linh lại nói: “Cô mở ra nhìn xem có thích hay không đi?”
Bất đắc dĩ, Thẩm Miên chỉ có thể mở ra nhìn, là một chiếc vòng cổ kim cương thoạt nhìn không rẻ, Thẩm Miên nhướng mày nói: “Cái này quá quý trọng”
Canh Linh cười, “Nếu là không quý trọng, tôi cũng không dám đem đến, cô hiện tại là đại minh tinh, lại là Nguyễn tiểu thư, ga cho Hạ Nam chính là bà Hạ, nếu tôi đưa một cái vòng cổ bình thường tới, phỏng chừng đời này đều không có cơ hội đeo ở trên cổ cô.”
Canh Linh nói lời vui đùa tựa như là bạn tốt nhiều năm của Thẩm Miên, bị cô nói như vậy, Thẩm Miên cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể nói.
“Vòng cổ thật xinh đẹp, tôi rất thích, cảm ơn”
“Thích là tốt, lúc tôi đi mua, còn lo lắng cô có thích hay không, lựa chọn hết cả một buổi trưa” Canh Linh nói.
“Cảm ơn cô đã dụng tâm như vậy” Thẩm Miên nhàn nhạt nói.
Hai nữ sinh nói chuyện, Nguyễn Phong không chen miệng, nhưng lấy kinh nghiệm nhiều năm nhìn người của hắn, lại cảm thấy Canh Linh rất kỳ quái, cho nên cũng không có đi, mà ngồi ở trên ghế đá nghe hai người nói chuyện phiếm, Canh Linh và Thẩm Miên hàn huyên trong chốc lát sau đó lại cùng Nguyễn Phong hàn huyên lên, một chút cũng không có ý tứ rời đi.
Cô nói: “Bác Nguyễn, mệnh bác thật tốt, có con gái hiểu chuyện nghe lời như Miên, không giống ba mẹ cháu sinh ra một đứa không nghe lời như cháu, làm cho phải xuất ngoại không có biện pháp ở trong nước.”
“Nhà cháu muốn di dân?” Nguyễn Phong có chút ngoài ý muốn, hắn cũng không biết sự tình Canh Linh muốn xuất ngoại, nhưng hắn cảm thấy có hơi chút không thích hợp, người lớn tuổi, đều hy vọng ở lại nơi đã sinh trưởng, cái gọi là lá rụng về cội cũng chính là ý tứ này, kết quả cha mẹ Canh Linh lại muốn di dân, không thể không làm người sinh ra hoài nghi.
“Đúng vậy!” Canh Linh cười gật đầu, “Chuyện của cháu bác Nguyễn hẳn là cũng nghe nói một ít, ba mẹ cháu đều là người sĩ diện, nếu ở trong nước sinh hoạt khó tránh khỏi sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, cho nên bọn họ muốn đi nước ngoài sinh hoạt”
Nguyễn Phong nghe vậy, nói: “Người một nhà ở bên nhau là tốt, chuyện quá khứ đã qua, vẫn nên hướng về phía trước.”
Canh Linh cười, “Bác Nguyễn, cháu thật sự hâm mộ một nhà bác, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn 5 năm trước, có khi cháu và Miên còn có thể trở thành bạn tốt”
Nguyễn Phong xấu hổ cười một chút, lúc này, Hạ Nam đưa Hạ Tiểu Bắc xong từ cửa đi đến, nhìn thấy Canh Linh cũng ở đây, hắn nhíu mày.
“Sao cô lại tới đây?”
“Hạ Nam, anh có thể không cần mỗi lần nhìn thấy tôi đều là biểu tình này hay không, làm tôi cảm thấy anh một chút cũng không chào đón tôi” Canh Linh nói.
Hạ Nam trầm mặc, hắn xác thật không chào đón Canh Linh.
Canh Linh nhìn ra ý tứ của hắn, không khỏi thở dài một tiếng, “Ai! Anh cũng đừng biểu hiện rõ ràng như vậy, tôi chính là tới đưa lễ vật tân hôn cho hai người, giấy chứng nhận di dân làm thực thuận lợi, mấy ngày tới sẽ nhận được, không chuẩn tôi cũng không có cơ hội tham gia hôn lễ hai người cho nên liên muốn đưa lễ vật trước”
Bạn cần đăng nhập để bình luận