Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 1290: Ta đây thỉnh ngươi ăn cơm trưa đi!

Chương 1290: Ta đây thỉnh ngươi ăn cơm trưa đi!Chương 1290: Ta đây thỉnh ngươi ăn cơm trưa đi!
Cứ như vậy mấy người chơi tới hơn 10 giờ tối, Hạ Nam trực tiếp trở về phòng ngủ, mấy người Nguyễn Dễ Khiêm lại chơi tới ban đêm mới từng người trở về ngủ.
Không ra ngoài ý muốn, ngày hôm sau tất cả mọi người đều ngủ đến 8-9 giờ mới rời giường.
Tiểu Thúy ở thủ đô chơi một tuần mới trở về, bởi vì bộ phim mà Thẩm Miên đã định trước với Lục Niệm sắp khởi động máy, nên cô tương đối vội, việc đưa Lý Thơ Bình đi xem cửa hàng liền rơi xuống trên người Nguyễn Dễ Khiêm, Nguyễn Dễ Khiêm tới đón Lý Thơ Bình đi xem cửa hàng, Lý Thơ Bình một trận khó xử.
Cô nói: “Miên, hay là để chị chờ bao giờ Tiểu Càng có thời gian lại mang chị đi! Sự tình cửa hàng cũng không vội, chị vừa lúc làm quen trước với hoàn cảnh ở thủ đô, Nguyễn tổng bận như vậy, chị không nên phiền toái anh ấy”
Hơn nữa, cô tổng cảm thấy ở bên Nguyễn Dễ Khiêm có hơi chút xa lạ, không quá tự tại.
Không chờ Thẩm Miên nói chuyện, Nguyễn Dễ Khiêm đã nói: “Không có việc gì, mấy ngày này anh cũng không vội”
Nghe vậy, Lý Thơ Bình cũng không tiện lại cự tuyệt, bằng không liền có chút không biết điều. “Vậy phiền toái anh”
“Bi thôi! Xe ngừng ở bên ngoài.”
Nguyễn Dễ Khiêm xoay người đi ra ngoài.
Lý Thơ Bình chào Thẩm Miên, sau đó mới nhấc chân đuổi theo, Nguyễn Dễ Khiêm thực lịch lãm, đi đến trước xe còn giúp Lý Thơ Bình mở cửa xe, ban đầu Lý Thơ Bình định ngồi ở hàng ghế phía sau, nhưng thấy Nguyễn Dễ Khiêm hỗ trợ mở cửa ghế phụ, cô đành phải ngồi trên ghế phụ.
Nguyễn Dễ Khiêm đóng cửa xe, sau khi lên xe, liền nói: “Em hẳn là tính toán mở cửa hàng trang phục cao cấp đi? Anh đưa em đến trung tâm thương mại của thành phố, nơi đó tiền thuê nhà tuy rằng hơi đắt một ít, nhưng đoạn đường tốt, các phu nhân nhà giàu đều thích đi dạo phố ở nơi đó.”
“Vâng! Được” Lý Thơ Bình gật đầu, “Em không quá quen thuộc với thủ đô, anh cảm thấy nơi nào được thì đưa em đi.”
Nguyễn Dễ Khiêm gật đầu, sau đó hỏi một ít về sự tình cửa hàng, cuối cùng cho một ít kiến nghị của chính mình, Lý Thơ Bình đều thực kiên nhẫn nghe hết.
Hai người đi dạo một vòng ở trung tâm thương mại, có một cửa hàng tương đối thích hợp, chỉ là giá cả hơi cao, vượt qua dự đoán của Lý Thơ Bình, hơn nữa còn có một ít nguyên nhân khác, Lý Thơ Bình quyết định cho nơi này vào trong phạm vi tuyển chọn. Hai người ra ngoài, Nguyễn Dễ Khiêm nhìn thoáng qua thời gian, nói: “Đã giữa trưa, chúng ta đi ăn cơm trưa trước, sau đó anh đưa em đi một trung tâm thương mại khác nhìn xem, nơi đó là trung tâm thương mại mới xây xong, trước mắt đang cho thuê, dự tính cuối năm khai trương”
Lý Thơ Bình vốn dĩ tưởng trở về, vừa nghe vậy, tức khắc tới hứng thú, hơn nữa Nguyễn Dễ Khiêm đưa cô đi một buổi sáng, không mời người ta ăn cơm trưa cũng không thích hợp, vì thế nói.
“Em mời anh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận