Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 1291: Bao quanh 1

Chương 1291: Bao quanh 1Chương 1291: Bao quanh 1
“Được”
Nguyễn Dễ Khiêm cũng không cự tuyệt.
Hai người ra khỏi trung tâm thương mại, trực tiếp đến tiệm cơm ở ngay phụ cận, khi đi vào, Lý Thơ Bình nhìn thấy ngoài cửa có một đứa trẻ tâm bảy tám tuổi, thoạt nhìn thực đáng thương, trên người dơ hề hề, vẫn luôn bưng chén, nhìn chằm chằm tiệm cơm, xem tình huống, hẳn là xin cơm.
Lý Thơ Bình cũng chưa nói gì, đi vào gọi đồ ăn, sau đó lại cố ý bảo nhân viên cửa hàng đóng gói một chén đồ lớn, Nguyễn Dễ Khiêm đoán được, nhưng không ngăn trở.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy Lý Thơ Bình xách theo đồ ăn đi ra ngoài, khuyên giải: “Cô muốn cho đứa trẻ bên ngoài kia ăn đúng không? Cô đừng mắc mưu, đứa trẻ kia chính là một kẻ lừa đảo, lâu lâu lại tới nơi này lừa ăn lừa uống.”
Lý Thơ Bình cười cười không nói, cầm đi ra ngoài, Nguyễn Dễ Khiêm lại nói với chủ quán: “Chúng tôi đưa tiền là được, về phần đem đi làm gì, không khiến anh nhọc lòng”
Thực hiển nhiên, hắn cảm thấy nhân viên cửa hàng nói quá nhiều.
Lý Thơ Bình cầm mì đi ra ngoài, trực tiếp đưa tới trên tay đứa trẻ, “Đói bụng đi! Cái này cho em”
“Cam ơn chị.” Ánh mắt đứa trẻ sáng lên, khom lưng liền phải dập đầu cho Lý Thơ Bình, Lý Thơ Bình vội vàng giữ chặt hắn.
“Người nhà em đâu?”
“Mẹ em bị bệnh, nằm ở trong nhà.” Bé trai nói.
“Bị bệnh?” Lý Thơ Bình có chút nghi hoặc, “Vậy ba em đâu?”
“Ba em đi làm kiếm tiền” Cậu bé chớp chớp mắt, tựa hồ có chút sợ hãi, hắn thường xuyên xin cơm ở đây, trước nay không ai hỏi hắn như vậy.
“Nếu ba em có thể đi làm kiếm tiền, vì sao em còn đi xin cơm ăn?” Lý Thơ Bình càng kỳ quái, đứa nhỏ này tầm tuổi của con gái cô, có lẽ là tình thương của mẹ tràn lan, cô không nhịn được hỏi nhiều vài câu.
Bé trai cắn cắn môi, “Em muốn cho mẹ được ăn ngon”
Lý Thơ Bình từ trong ánh mắt hắn nhìn ra sự thiên chân và thiện lương, “Em có thể mang chị đến nhà em nhìn xem sao?”
Bé trai do dự một chút, tựa hồ cảm thấy cô không phải người xấu, mới gật gật đầu.
Nguyễn Dễ Khiêm cúi đầu hỏi bé trai, “Nhà em ở nơi nào?”
Bé trai đưa ra một địa chỉ, Nguyễn Dễ Khiêm nhíu mày, Lý Thơ Bình nhận thấy hắn không đúng, hỏi: “Làm sao vậy?” “Không có gì.” Nguyễn De Khiêm lắc đầu, “Chúng ta lái xe đi thôi! Khả năng phải mất 40 phút”
Nói xong, hắn lại nói: “Chờ chúng ta trở về hãng bảo chủ quán xào raul”
Bằng không chờ bọn họ trở về, đồ ăn đều sẽ lạnh hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận