Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chuong 137: Phan sat 2

Chuong 137: Phan sat 2Chuong 137: Phan sat 2
Chu Tư Vũ đứng dậy, định kêu Chu Lan Phương trở về, Thẩm Miên lại vào lúc này lên tiếng.
“Tư Vũ, Tết nhất, em đừng khóc ở chỗ này! Không may mắn”
Trong phòng ánh đèn mờ nhạt, mọi người cũng không nhìn chằm chằm Chu Tư Vũ, kinh qua Thẩm Miên nhắc nhở, vì thế đều nhìn về phía Chu Tư Vũ.
Thấy vành mắt cô thật là hồng hồng, tựa hồ giây tiếp theo liền phải khóc, vợ Trương lập tức thay đổi sắc mặt.
“Tư Vũ, không ai nói gì cháu, cháu làm bộ dáng này làm gì?”
Người nhà quê mê tín, cảm thấy người khác ở trong nhà mình khóc không may mắn, đều thực kiêng kị điểm này, đặc biệt là Tết nhất.
Nói khó nghe một chút chính là, nhà ai có người chết làm tang sự, người ngoài mới có thể tới khóc tang,
Chu Tư Vũ tết nhất lại khóc ở nhà cô, giống như có chuyện gì?
Chu Tư Vũ: “......”
Cô chỉ là đỏ vòng mắt, không có khóc.
“Cháu......”
Cô vừa định giải thích thì Chu Lan Phương nghe nói Chu Tư Vũ khóc liền bạo nổ, cũng chưa cho Chu Tư Vũ cơ hội mở miệng, trừng mắt mắng Thẩm Miên, “Dám làm Tư Vũ khóc, con oắt chết tiệt kia, ngươi ngứa da có phải hay không?”
Buổi tối ánh đèn ảm đạm, vốn là nhìn không rõ lắm, lời cô nói thậm chí trực tiếp chứng thực Chu Tư Vũ khóc, sắc mặt vợ Trương càng thêm khó coi.
Cũng mặc kệ Chu Tư Vũ về sau có phải sinh viên hay không, đi đến trước TV, ' bang ' một cái tắt TV đi, xụ mặt tức giận nói.
“Đã khuya, mọi người đều trở về ngủ đi! Ngày mai lại xem”
“Đang đến phần hay mà”
“Còn chưa đến 10 giờ đâu.”
“Ai! Tính, ngày mai lại xem.”
Mọi người đối với việc TV đột nhiên bị tắt đi đều rất bất mãn, nhưng vừa thấy sắc mặt khó coi của vợ Trương, còn có vành mắt hồng hồng của Chu Tư Vũ, trong lòng đều đã hiểu.
Chu Tư Vũ này cũng thật là, tuổi không còn nhỏ, chút chuyện này cũng không hiểu, đã sắp ăn tết, ở nhà người khác khóc cái gì chứ?
“Bi thôi! Đi thôi!”
Một đống người lớn, đứa trẻ trong phòng lập tức giải tán, Thẩm Miên thừa dịp người nói chuyện, lặng lẽ chuồn đi.
Dựa theo tính tình của Chu Lan Phương, nhất định sẽ tìm cô, nhưng chỉ cần về đến nhà, ở trước mặt Thẩm Kiến Hoa, Chu Lan Phương có tức giận cũng không dám động thủ.
Vốn dĩ Chu Tư Vũ chỉ hồng hồng vành mắt, không tính là khóc, nhưng mọi người căn bản chưa cho cô cơ hội giải thích, cô cùng Chu Lan Phương từ trong nhà họ Trương ra tới, còn nghe được người khác nhỏ giọng nghị luận.
“Trước đó còn khen Tư Vũ thông minh, chưa được mấy câu, sao lại như vậy.”
“Đều đã mười lăm, mười sáu tuổi, còn động bất động liền khóc, cũng chẳng phân biệt, khó trách Trương gia tức giận, nếu là ta, ta cũng tức giận.”
Nghe được mấy lời này, Chu Tư Vũ rốt cuộc không nhịn được nữa, lần này là thật sự khóc, cô Ủy khuất, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên cảm thấy oan uổng lại ủy khuất.
“Œô, trước đó cháu không khóc”
“Được được được, cô biết cháu không khóc” Chu Lan Phương đau lòng vuốt tóc Chu Tư Vũ, “Đều là đứa con hoang kia nói bừa”
Cô tính toán thu thập Thẩm Miên xả giận cho Chu Tư Vũ, nhưng nơi này nào còn có thân ảnh của Thẩm Miên.
Hai người thở phì phì về đến nhà, Thẩm Miên đã rửa chân đi ngủ, Chu Lan Phương vẫn còn bực, trực tiếp đến trong phòng xốc chăn của Thẩm Miên lên. Cũng may Thẩm Miên đã sớm có chuẩn bị, chỉ cởi một kiện áo ngoài, “Mẹ, mẹ đây là làm gì?”
“Ngươi làm gì, trong lòng ngươi không biết sao?” Tròng mắt Chu Lan Phương đều sắp trừng cả ra ngoài, “Ai cho ngươi dám nói bừa về Tư Vũ?”
“Tối muộn thế này, ngươi không đi ngủ, chạy đến phòng đứa trẻ nói nhao nhao cái gì?” Thẩm Kiến Hoa nghe được động tĩnh cũng đi tới, thấy vợ xốc chăn con gái lên, tức khắc một trận hỏa khí, chạy nhanh đem chăn đắp lên cho Thẩm Miên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận