Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 140: Hạ vốn gốc

Chương 140: Hạ vốn gốcChương 140: Hạ vốn gốc
Bởi vì làm một giấc mộng đẹp, tâm tình ngày hôm sau của Chu Tư Vũ đặc biệt tốt.
Thẩm Kiến Hoa thấy Chu Tư Vũ sáng sớm đã treo gương mặt tươi cười, một hồi kêu dượng, kêu cô, một hồi lại kêu chị, trong lòng không khỏi vui mừng.
Đứa nhỏ này quả nhiên hiểu chuyện, không mang thù.
Gia hòa vạn sự hưng, nếu Miên cũng giống như Tư Vũ, hắn liền bớt lo nhiều, cũng may Miên cũng nghe khuyên, nguyện ý đi học may vá, cuộc sống về sau khẳng định có thể rực rỡ.
Đêm qua sau khi trở lại phòng, Chu Lan Phương cùng Thẩm Kiến Hoa lại cãi nhau vài câu, tức đến nửa đêm không ngủ, buổi sáng liền không dậy sớm, cho nên cơm sáng chỉ nấu cháo khoai đơn giản, chưng bốn củ khoai lang đỏ.
Khi ăn cơm, Chu Tư Vũ đối với Thẩm Miên liền bắt đầu đặc biệt nhiệt tình, đem khoai lang đỏ của chính mình, đều phân một nửa cho Thẩm Miên, “chị, chị ăn nhiều một chút, chị xem chị gầy chỉ còn lại có khung xương”
“Nó bé như vậy có thể ăn được bao nhiêu? Chính cháu ăn đi” Chu Lan Phương không cho Chu Tư Vũ phân đồ ăn của chính mình cho Thẩm Miên.
“Cháu ăn không hết.” Chu Tư Vũ làm nting nói.
“Vậy cho dượng của cháu” Chu Lan Phương duỗi tay tiếp nhận khoai lang đỏ, đặt ở trong chén Thẩm Kiến Hoa.
“Cho Miên ăn đi!” Thẩm Kiến Hoa là một người cha, sao có thể không biết xấu hổ mà đoạt đồ ăn của con gái? Hắn đặt khoai lang đỏ trở lại trong chén Thẩm Miên.
Nhìn trong chén nhiều ra nửa khối khoai lang đỏ, đáy mắt Thẩm Miên hiện lên một tia ý cười, trầm mặc không lên tiếng, cầm lấy ăn, cô hiện tại đang ở trong giai đoạn lớn, xác thật cần ăn nhiều.
Béo hay gầy không sao cả, nhưng hiện tại mà không nắm chặt để tăng chiều cao, ngày sau sẽ không có cơ hội bổ cứu nữa.
Chu Lan Phương trừng mắt nhìn Thẩm Miên một cái, hận không thể đoạt lại khoai lang đỏ trong tay cô.
Cơm nước xong, Chu Tư Vũ vì biểu hiện ở trước mặt Thẩm Kiến Hoa, lại giúp đỡ thu dọn bàn, cô cầm chén đũa bê đến phòng bếp, Chu Lan Phương không nhịn được nói cô.
“Cháu hiện tại vẫn còn cao nữa, cần ăn nhiều, đừng cho đứa con hoang kia ăn”
Sắp đi học, Chu Tư Vũ cũng không có thời gian giải thích quá nhiều, chỉ có thể ứng phó trước, “Cháu đã biết, cô.”
“Cháu chính là quá tốt” Chu Lan Phương oán trách một câu, trộm từ trong túi móc ra hai quả trứng gà, đặt ở trong tay Chu Tư Vũ, “Mau để vào trong túi, đừng cho đứa con hoang kia thấy được.”
Ánh mắt Chu Tư Vũ sáng lên, chạy nhanh cất trứng gà đi, trứng gà chính là thứ tốt, không phải ngày lễ ngày tết, gia đình bình thường đều không dám ăn.
Trước kia Chu Lan Phương cũng sẽ trộm nấu trứng gà cho cô, nhưng một lần chỉ có một quả, một tháng khả năng có hai lần như vậy, lần này cho hai, là bởi vì đau lòng tối hôm qua Chu Tư Vũ bị ủy khuất.
Chờ Chu Tư Vũ từ phòng bếp ra tới, Thẩm Miên đã đi rồi, cô đẩy xe đạp nhanh chóng đuổi theo, “chị, sao chị không đợi em!”
“Chờ em làm gì? Em lại không chở chị.” Thẩm Miên dùng ngữ khí bình đạm nhất, nói hành vi trong đĩ vãng của Chu Tư Vũ.
Chu Tư Vũ cười vẻ mặt nịnh nọt, “Trước kia giữa chúng ta không phải có hiểu lầm sao?”
Thẩm Miên cười lạnh một tiếng, không nói chuyện.
Rối rắm một hồi, Chu Tư Vũ cắn răng một cái, từ trong túi móc ra một quả trứng gà, “chị, cho chị.”
Chu Lan Phương thường cho Chu Tư Vũ ăn trứng gà, Thẩm Miên có biết, Chu Lan Phương vẫn luôn thừa dịp khi Thẩm Kiến Hoa không ở nhà nấu, chưa bao giờ kiêng dè Thẩm Miên. Lần này Thẩm Kiến Hoa ở nhà cũng nấu, tám phần là cảm thấy tối hôm qua Chu Tư Vũ bị ủy khuất, đau lòng cô.
Hiện tại Chu Tư Vũ đưa trứng gà cho cô ăn, xem ra là bỏ vốn gốc.
Thẩm Miên không khỏi có chút bội phục Chu Tư Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận