Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 145: Ôm cái gì?

Chương 145: Ôm cái gì?Chương 145: Ôm cái gì?
Tuy rằng Lục Tư Viễn cũng không rõ, vì sao sẽ có tên Thẩm Miên, nhưng tình huống đã thực rõ ràng, danh ngạch này chính là Thẩm Miên.
“Ngai”
Thẩm Miên bị đá hoàn hồn, cô cũng không rảnh lo đi suy tư nguyên nhân, chạy nhanh xuyên qua đám người, chạy chậm hướng về phía đội ngũ.
“Tại sao lại như vậy?”
Vương Lăng Lăng tức đến sắp nhảy dựng lên.
“Hiệu trưởng hồ đồ sao? Thẩm Miên nghèo chỗ nào?”
Triệu Hân Lan cũng là vẻ mặt phẫn nộ.
Chu Tư Vũ giờ phút này đã ghen ghét đến mức không biết nên nói cái gì.
Người phía trước đã thực tự giác đứng thành năm hàng, “ nhiều ' ra một Thẩm Miên, cô đứng nơi nào cũng đều có vẻ rất dư thừa, nhất thời có chút vô thố.
Sống hai đời, trận trượng như vậy, cô là lần đầu tiên được thấy.
“Đứng lên phía trước đi” Hạ Nam nhàn nhạt ra tiếng.
“Đứng, đứng phía trước?”
Thẩm Miên hơi hơi sửng sốt, nói chuyện có chút lắp, nhiều giáo viên và học sinh như vậy, cô đứng ở đằng trước thật sự rất áp lực.
“Đứng ở đây”
Thấy cô thất thần bất động, hiệu trưởng lôi kéo cánh tay cô, kéo cô đến đằng trước đứng.
Cô nhỏ như cây củ cải, nếu đứng ở phía sau, bóng dáng cũng không nhìn thấy, trong khi cô lại là đối tượng do chính Hạ Nam điểm danh muốn giúp đỡ.
Ở trước mặt Hạ Nam, hiệu trưởng làm công phu trên mặt ngoài thực tốt, toàn bộ hành trình đối với Thẩm Miên đều là gương mặt tươi cười, một chút cũng không bởi vì kêu cô vài lần mới đi lên mà tức giận.
Hắn cho rằng Thẩm Miên thẹn thùng, ngại đi lên, cho nên mới chậm chạp không ra tới.
Thẩm Miên: “......”
Người đã bị kéo qua đứng, cô chỉ có thể căng da đầu đối mặt.
Hiệu trưởng cùng các giáo viên đeo lên cổ mỗi học sinh một chiếc khăn quàng đỏ mới tinh, ban đầu, hiệu trưởng tính toán tự mình đeo một cái cho Thẩm Miên, lấy việc này tỏ vẻ coi trọng đối với Thẩm Miên.
Nhưng khi hắn đi đeo khăn quàng đỏ cho Thẩm Miên, Hạ Nam lại đột nhiên tiến lên một bước, “để tôi đeo cho em ấy” Hiệu trưởng sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại đây, Hạ Nam tám phần là muốn làm gương tốt, hắn lập tức đưa khăn quàng đỏ trong tay cho Hạ Nam.
Thân ảnh hắn cao lớn, giống như một ngọn núi nhỏ, trực tiếp bao phủ cô, hình thành một cỗ uy áp, vóc dáng Thẩm Miên nhỏ, chỉ hơn 1 mét bốn, ngẩng đầu cũng chỉ có thể nhìn thấy ngực hắn.
Một cỗ mùi hương bột giặt thanh đạm quanh quẩn chóp mũi, rất dễ ngửi.
Thẩm Miên câu nệ, đầu ngón chân cuốn thành một đoàn, hai tay đặt ở bên cạnh người, đứng thẳng ngơ ngác, động cũng không dám động một chút, hô hấp cũng không dám quá dùng sức, thẳng đến sau khi hắn đeo xong khăn quàng đỏ lui ra phía sau, cô mới cảm thấy hô hấp thông suốt.
“Sau này các em cần phải càng thêm nỗ lực đọc sách, học tập ông chủ Lý và ngài Hạ, dùng tri thức học tập của các em, đền đáp quốc gia, trợ giúp nhiều học sinh giống như các em vậy” Hiệu trưởng lên tiếng.
“Chúng em nhất định sẽ.”
50 học sinh, như đã được tập luyện qua, trăm miệng một lời, đồng thời ra tiếng.
Chờ Thẩm Miên phản ứng lại đây, âm thanh của mọi người đã rơi xuống, nhưng cô cũng không biết có phải đầu óc bị đập hay không, theo sau lại bồi thêm một câu, chỉ là âm thanh so với bọn họ thì nhỏ hơn một chút, nhưng cũng có vẻ đặc biệt đột ngột.
Cũng may lực chú ý của giáo viên cùng hiệu trưởng, cũng không ở trên người cô, nên cũng không có phát hiện ra.
Cô thở phào nhẹ nhõm, giương mắt lại đụng phải tầm mắt Hạ Nam, biểu tình hắn nhàn nhạt, nhìn không ra vui hay buồn, ánh mắt va chạm cùng cô một chút, liền rất tự nhiên chuyển dời đến quyển sách cô đang ôm trong lòng ngực.
“Em ôm cái gì vậy?” Hắn thình lình hỏi một câu.
Hiệu trưởng cũng bị lời Hạ Nam nói hấp dẫn tầm mắt, “Thẩm Miên, em ôm sách làm gì vậy?”
Thẩm Miên: “......”
Tầm mắt của mọi người lại lần nữa tập trung ở trên người cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận