Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 147: Thương lượng

Chương 147: Thương lượngChương 147: Thương lượng
Triệu Hân Lan cũng là một bộ dáng hận không thể vạch trần Thẩm Miên, “Tư Vũ, Thẩm Miên sao lại thành học sinh nghèo khó, việc này ngươi có biết không?”
Nói trắng ra là, Chu Tư Vũ tuy rằng họ Chu, nhưng khác người Thẩm gia, Thẩm gia có cần được giúp đỡ hay không, cô là người có quyền lên tiếng nhất.
Sắc mặt Chu Tư Vũ so với ai khác đều khó coi hơn, cô oán hận nhìn Thẩm Miên đang được mọi người chú mục, móng tay đều đã sắp bấm vào thịt.
Sau một lúc lâu cắn răng bài trừ một câu, “Người nọ là Hạ Nam”
“Cái gì?”
Vương Lăng Lăng cùng Triệu Hân Lan bị lời cô nói làm cho sửng sốt.
“Vị Hạ tiên sinh kia ta nhận thức, hắn kêu là Hạ Nam” Chu Tư Vũ trừng Thẩm Miên, biểu tình vặn vẹo.
Cô vừa rồi đã cảm thấy nam nhân kia nhìn quen mắt, nhưng không nghĩ ra là ai, nhưng khi Thẩm Miên cùng Hạ Nam đứng cùng nhau, cô cũng không biết vì sao, bỗng nhiên liền nhận ra Hạ Nam.
Trước kia chỉ từ xa xa nhìn thấy thân ảnh của hắn, không thấy được chính mặt, không nghĩ tới, Hạ Nam thế nhưng lớn lên soái khí như vậy. Hắn còn xoa nhẹ tóc của Thẩm Miên.
Nhất định là Thẩm Miên chạy đến trước mặt Hạ Nam tố khổ, Hạ Nam mới có thể giúp đỡ Thẩm Miên.
Lửa giận ghen ghét, đánh sâu vào trong óc Chu Tư Vũ, cô hận không thể lập tức tiến lên vạch trần Thẩm Miên, cuối cùng lý trí vẫn chiếm thượng phong.
“Ngươi thật nhận thức anh ta?” Triệu Hân Lan thấy Chu Tư Vũ có thể kêu ra tên Hạ Nam, đầy mặt không thể tin tưởng, Chu Tư Vũ sao sẽ nhận thức được ông chủ lớn trong thành phố?
“Sao ngươi có thể nhận thức được hắn?” Vương Lăng Lăng không tin, “Ngươi khẳng định đã nhận sai người”
Tám gậy tre đều đánh không đến người nhau, sao có thể nhận thức lẫn nhau được?
Chu Tư Vũ chậm rãi áp xuống hỏa khí trong đáy lòng, khoe ra: “Tính lên, ta hẳn nên gọi anh ấy là anh”
“Ngươi lừa ai vậy?” Vương Lăng Lăng bĩu môi, nghi ngờ, “Hắn nếu thật là thân thích của ngươi, ngươi sao còn phải ở nhà dượng và cô ngươi đọc sách? Một cái khe hở ngón tay của người ta, cũng đủ tiền cho ngươi sống như thiên kim tiểu thư.
Cô tuổi không lớn, không đại biểu cô ngốc.
Triệu Hân Lan cảm thấy Vương Lăng Lăng nói có đạo lý, “Tư Vũ, ngươi nhận sai người đi?” Chu Tư Vũ bị nghi ngờ liền không cao hứng, nửa thật nửa giả nói, “Anh ấy là bạn của con trai thôn trưởng thôn chúng ta, thường xuyên đi thăm thôn trưởng, chúng ta đều gọi hắn là anh Hạ.”
“Thật nhận thức?”
Vương Lăng Lăng và Triệu Hân Lan thấy Chu Tư Vũ nói đầy chắc chắn liền bắt đầu tin.
Nhưng bạn của con trai thôn trưởng, có quan hệ øì với cô chứ? Nói đến nói đi, chính là bắt quan hệ linh tỉnh.
“Ta lừa các ngươi làm gì? Các ngươi nếu không tin, có thể đi hỏi thăm xem anh ấy có phải tên là Hạ Nam hay không.” Chu Tư Vũ kiêu ngạo giơ giơ cằm, nhận ra Hạ Nam, làm cô cảm thấy đặc biệt có mặt mũi, phảng phất giá trị con người của chính mình đã được nâng lên.
Trước đó, hiệu trưởng còn phát biểu kết thúc, nhưng lực chú ý của Chu Tư Vũ, tất cả lại chỉ ở trên người Hạ Nam.
Hắn nhất định đã bị Thẩm Miên lừa, cô muốn tìm biện pháp vạch trần gương mặt thật của Thẩm Miên.
“Như vậy Hạ Nam không phải cũng nhận thức Thẩm Miên sao? Vì sao còn muốn giúp đỡ nó chứ??” Triệu Hân Lan không nghĩ ra.
“Anh ấy khẳng định cũng giống như hiệu trưởng, bị Thẩm Miên lừa” Vương Lăng Lăng suy đoán. Đáy mắt Chu Tư Vũ hiện lên một tia tính kế, cố ý hỏi, “Chẳng lẽ chúng ta cứ nhìn bọn họ bị Thẩm Miên lừa như vậy sao?”
Vương Lăng Lăng cùng Triệu Hân Lan nhìn lẫn nhau một cái, đáy lòng hai người tức khắc có quyết định, “Đợi lát nữa ba chúng ta cùng đi tìm hiệu trưởng, vạch trần gương mặt thật của Thẩm Miên”
“Các ngươi đi tìm hiệu trưởng đi” Chu Tư Vũ đề nghị, “Ta đi tìm anh Hạ, chúng ta phân công nhau hành động.”
Ba người ăn nhịp với nhau, ước định đợi lát nữa vừa tan tập trung, sẽ đi vạch trần sắc mặt xấu xí của Thẩm Miên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận