Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 152: Ngươi dượng họ gì

Chương 152: Ngươi dượng họ gìChương 152: Ngươi dượng họ gì
Mới mười một giờ, cũng chưa tới giờ ăn cơm, trong tiệm ngoại trừ Hạ Nam, không có khách nhân khác, hắn ngồi ở vị trí gần cửa, trước mặt có hai chén mì thịt thái sợi toả hơi nóng.
Còn có hai đĩa đồ ăn mặn.
Thẩm Miên vừa mới đi đến gần, đã ngửi thấy mùi thịt.
“Anh Hạ, anh chờ đã lâu đi?”
“Anh cũng vừa đến” Hạ Nam ý bảo cô ngồi xuống, “Ăn mì đi”
Thẩm Miên nghe lời ngồi xuống, cầm lấy đũa ăn một ngụm đồ ăn, nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được hỏi, “anh Hạ, đồ trong sách, anh đã xem chưa?”
“Chưa” Hạ Nam nhàn nhạt trả lời một câu, tiếp tục ăn cơm, tựa hồ đối với đồ trong sách cũng không cảm thấy hứng thú.
Thẩm Miên: “......”
Cô có nên nhắc nhở đây là thư tình hay không?
Anh Hạ có thể nào sẽ ghét bỏ cô nhiều chuyện hay không?
“Em có chuyện muốn nói với anh sao?” Hạ Nam buông đũa xuống, nhìn cô, “có quan hệ cùng sách tiếng Anh?”
Cô gái nhỏ biểu hiện quá rõ ràng, thông minh như Hạ Nam, tự nhiên nhìn ra cô có chuyện muốn nói lại thôi.
Cô bé này sợ hắn, nếu hắn không hỏi ra, phỏng chừng cô sẽ rối rắm ở trong lòng nửa ngày, ăn cơm cũng không quá ngon.
Không nghĩ tới Hạ Nam sẽ trực tiếp hỏi ra, Thẩm Miên dứt khoát cũng không che giấu nữa.
“Mấy ngày trước em xem sách tiếng Anh này, có một tờ giấy nhỏ từ bên trong rớt ra, hình như là thư tình người khác viết cho anh”
Nói xong, cô có chút chột dạ nhìn hắn một cái, tự mình xem thư của người khác là không đúng, cô không rõ Hạ Nam có thể để ý hay không.
“Thư tình?”
Hạ Nam nhăn mày lại.
Đây là không vui vì cô đã xem tờ giấy kia sao? Thẩm Miên vội vàng giải thích, “Em không phải cố ý xem, em...... Lúc ấy tờ giấy rớt xuống mặt đất, em khi đó cũng không biết là người khác viết cho anh......”
Cô còn chưa nói xong, đã bị Hạ Nam nhàn nhạt đánh gãy, “Sách kia là cô của anh mua cho anh”
“A3”
Thẩm Miên kinh ngạc há miệng.
Cô của hắn đưa cho hắn?
Thư tình đó là đưa cho ai? Không biết có phải đầu óc bị rút gân hay không, cô bật thốt lên hỏi một câu, “Dượng anh họ gì?”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền hận không thể cắn rớt miệng mình.
Cô nói uyển chuyển như vậy, anh Hạ hẳn sẽ không hiểu lầm ý cô chứ?
Sắc mặt Hạ Nam tối sầm, “anh không có em họ.”
Thẩm Miên: “......”
Cô xấu hổ cúi đầu, cũng không dám ngẩng lên, hai bên gương mặt nóng rát.
Lại nói, tuổi tác của Hạ Nam so với cô ở kiếp trước nhỏ hơn nhiều, nhưng khí tràng của hắn lại quá cường đại, cô có thể coi Lục Tư Viễn cùng Đỗ Hiểu Huy là trẻ trâu.
Nhưng lại không có biện pháp coi Hạ Nam như một người cháu trai.
Đối mặt hắn, tựa hồ chỉ số thông minh của đứa trẻ trong thân thể cô sẽ bị áp chế ra ngoài.
“Vùi đầu thấp như vậy, có thể gắp được đồ ăn sao?” Hạ Nam thấy cô vẫn luôn cúi đầu ăn mì, hai đĩa đồ ăn mặn gần như không nhúc nhích, mày không khỏi hơi hơi nhăn.
Nếu không thừa dịp tuổi còn nhỏ, chạy nhanh bồi bổ, chờ thêm hai năm nữa, xương cốt định hình, cô sẽ thật sự không cao thêm được.
Cô hiện tại còn hơi lùn, xoa tóc không quá thuận tay, đại khái có thể cao thêm hai mươi cm đi. Nghe hắn nói, đôi đũa Thẩm Miên ban đầu tính toán kẹp mì sợi, lập tức chuyển hướng gắp một miếng thịt để ăn.
n...... Thật ngon.
Thẩm Miên biết, Hạ Nam mang cô tới ăn cơm, mỗi lần còn gọi thêm đồ ăn mặn, tám phần là do thấy vóc dáng cô nhỏ, dinh dưỡng không đủ.
Nhưng khí tràng của hắn quá cường đại, tay gắp đồ ăn của cô không chịu khống chế mà cứng đờ.
Vì thế cô chỉ có thể không ngừng ở trong lòng thôi miên chính mình, linh hồn đối diện kia so với cô nhỏ hơn rất nhiều, cứ coi hắn như một người cháu trai lớn, hắn cũng sẽ không ăn thịt chính mình, không phải sợ, không phải sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận