Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chuong 157: Ong ngoai Luc

Chuong 157: Ong ngoai LucChuong 157: Ong ngoai Luc
“A?” Thẩm Miên hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác, hắn đây là lại muốn đưa sách cho cô sao? Còn muốn dạy cô? Không đúng không đúng, nhất định là cô lý giải sai rồi, Hạ Nam bận rộn như vậy, làm sao có thời giờ dạy cô học?
“n?” Hạ Nam nhướng mày nhìn cô một cái.
Thẩm Miên chớp chớp mắt, thử thăm dò hỏi, “trong sách Tiếng Anh...?”
"Ném” Hạ Nam mặt vô biểu tình.
Thẩm Miên: “......”
Ném?
Là đã ném, hay là bảo cô ném đi?
Sờ không chuẩn Hạ Nam rốt cuộc là có ý gì, cô cũng không tiện hỏi lại.
Hắn nói chuyện đều là lời ít mà ý nhiều, không thích nhất là người khác dong dài.
Thấy khuôn mặt nhỏ của cô nhăn thành một đoàn, mày đều nắm lên, thoạt nhìn bộ dáng thực khó xử, Hạ Nam cho rằng cô không hiểu ý của hắn.
“Không hiểu cứ đánh dấu ra, có thể hỏi anh.”
“Hỏi, hỏi anh?”
Hắn thế nhưng thật sự muốn dạy cô?
Thẩm Miên cảm thấy đầu óc của chính mình không đủ dùng, hôm nay sự tình phát sinh quá nhiều, cô đã mê mang suy nghĩ rất nhiều lần.
“Tiếng Anh của ta là cấp 6” Hạ Nam thần sắc nhàn nhạt nói, “Dạy một học sinh trung học như em là không thành vấn đề.”
Hắn luôn luôn như thế này, không quá mức khiêm tốn.
Thẩm Miên vội vàng giải thích, “anh Hạ, em không phải nghi ngờ trình độ tiếng Anh của anh, em chỉ cảm thấy anh bận rộn như vậy, em......
Trình độ của giáo viên tiếng Anh cũng chưa đạt tới cấp 6, cô sao dám nghi ngờ hắn?
“gần đây anh không vội” Hạ Nam trực tiếp chắn lời cô nói ở trong cổ họng.
Thẩm Miên: “......”
Hắn đã nói đến như vậy, cô nếu còn tiếp tục cự tuyệt, liền có chút không biết điều, Thẩm Miên cũng không dám nói gì nữa.
Đến lúc đó cô không đi tìm hắn là được.
Hạ Nam là nhân vật lớn như vậy, cũng sẽ không đem việc nhỏ này để ở trong lòng.
Lộ trình ngày thường phải đi tới 40 phút, giờ đi ô tô lại chỉ mất vài phút, mắt thấy phía trước chính là thôn Lục Tư Viễn, Thẩm Miên vội nói.
“Anh Hạ, em xuống xe ở phía trước cửa thôn là được”
“Em và cậu ấy quan hệ rất tốt sao?” 'Cậu ấy' là chỉ ai, đã không cần nói rõ.
Thẩm Miên cảm thán, trí nhớ của anh Hạ thật tốt, chỉ một lần, đã nhớ kỹ thôn Lục Tư Viễn.
Sự tình làm buôn bán, cô không nghĩ nói, vì thế liền tùy tiện tìm một cái cớ, “Cậu ấy là bạn ngồi cùng bàn của em, cậu ấy học giỏi, là một trong ba người đứng đầu lớp, em muốn tìm cậu ấy thảo luận một ít sự tình phương diện học tập”
“Đừng trở về quá muộn, không an toàn”
Hạ Nam giao đãi một câu, ngừng xe ở ven đường, sau đó ý bảo Thẩm Miên mang theo sữa mạch nha cùng sách tiếng Anh.
Xuống xe, Thẩm Miên ôm sữa mạch nha đứng ở ven đường, nhìn thấy Hạ Nam lái xe đi, cô mới xoay người chạy chậm vào thôn Lục Tư Viễn, cô chưa từng đi qua nhà Lục Tư Viễn, nhưng đã từng nghe Lục Tư Viễn nhắc qua, nhà hắn ở cuối thôn, cửa có một cây táo lớn.
Cô căn cứ lời Lục Tư Viễn nói, rất nhanh đã tìm tới nhà hắn, trong sân, ông ngoại Lục đang bện sọt, ống khói bên ngoài cuồn cuộn khói đặc, chắc là Lục Tư Viễn đang nấu cơm.
Cô vừa mới đi đến cổng lớn, ông ngoại Lục đã chú ý tới cô, vẻ mặt hiền từ hỏi, “cô gái nhỏ, cháu tìm ai?”
“Ông ngoại, cháu chào ông” Thẩm Miên cười đi vào sân, “Cháu là bạn học của Lục Tư Viễn.”
“Bạn học của Tư Viễn!” ông ngoại Lục chạy nhanh đỡ lan can bên cạnh đứng dậy, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, “Mau tiến vào ngồi, Tư Viễn đanh ở trong phòng bếp nấu cơm.”
Nói xong, hắn dọn bán thành phẩm đan sang một góc, lấy chỗ cho Thẩm Miên di.
Bạn cần đăng nhập để bình luận