Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 190: Duy độc cô không có

Chương 190: Duy độc cô không cóChương 190: Duy độc cô không có
“Mua quần áo cho ta làm gì, ta có quần áo mặc rồi” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng vợ đi ra ngoài nhớ chính mình, trong lòng Thẩm Kiến Hoa vẫn là thực vui vẻ.
Mỗi người đều hy vọng được vợ và đứa trẻ quan tâm.
“Ngươi có quần áo hay không, ta còn không biết sao?” Chu Lan Phương oán trách trừng hắn một cái, “quần áo trên người của ngươi đều đã mặc bao nhiêu năm, ngươi tự mình cũng quên mất đi? Có cái áo còn rách đến không ra hình dạng gì.”
Có cái mới này, chiếc áo cũ kia liền có thể cắt ra đóng đế giày.
Thẩm Kiến Hoa mặc quần áo mới vào giật giật cánh tay, Chu Lan Phương giúp hắn cài cúc áo, đắc ý khen một câu, “Rất hợp, ta đúng là biết mua quần áo”
“Ngươi có mua cho chính mình không?” Thẩm Kiến Hoa mặc quần áo mới vào, cảm giác cả người đều lên tinh thần.
“Có mua.” Chu Lan Phương khom lưng từ trong túi trên mặt đất lại lấy ra một kiện áo ngắn màu xanh nước biển, lòng tràn đầy vui mừng ướm thử trên người, “Như thế nào, ngươi nhìn xem có đẹp hay không? Mấy chị dâu đều nói ta mặc vào trông như nàng dâu mới cưới.” “Bọn trẻ đều đang ở nhà, nói vậy không sợ chúng chê cười sao” Thẩm Kiến Hoa tiếp một câu.
“Dượng, dượng xem cái này của cháu có đẹp không?” Chu Tư Vũ lại lấy quần áo mới từ trong ngăn tủ ra mặc ở trên người, vẻ mặt vui sướng từ trong phòng chạy ra.
Thẩm Miên nói quần áo khó coi, nhiều ít vẫn ảnh hưởng một chút đến tâm tình của cô, cô cần tìm người chứng nhận một chút, quần áo rốt cuộc đẹp hay không đẹp.
“Đẹp”
Thẩm Kiến Hoa nhìn thoáng qua, lập tức gật đầu khen.
Kỳ thật, đẹp hay không cái gì chứ?
Ở trong mắt Thẩm Kiến Hoa, mặc quần áo mới liền đẹp, chỉ cần mặc khéo léo ngay ngắn, đó chính là đẹp.
“Vừa rồi chị nói khó coi, cháu còn tưởng rằng thật sự là khó coi” Chu Tư Vũ hếch cằm, đắc ý nhìn thoáng qua Thẩm Miên, càng thêm nhận định, Thẩm Miên chính là ghen tị.
Bị Chu Tư Vũ nhắc nhở như vậy, Thẩm Kiến Hoa sau đó mới chú ý tới Thẩm Miên đứng ở ven tường, một nhà bốn người, ba người bọn họ đều mặc quần áo mới, duy độc trên người Thẩm Miên còn mặc kiện Quân Đại Y kia.
Cô cũng không nói chuyện, liền lẳng lặng nhìn bọn họ như vậy, Thẩm Kiến Hoa cảm thấy có chút xấu hổ.
Chiếc túi trên mặt đất đã trống không, không còn kiện quần áo nào, nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi một câu, “Đồ mua cho Miên đâu?”
“Mua cho nó làm gì?” Nghe được lời này, tươi cười trên mặt Chu Lan Phương liền không còn, “Quần áo của chúng ta là nhà máy người ta đóng cửa, bán thanh lý một ít hàng chất lượng có vấn đề, tương đối rẻ ta mới mua, trên người Tư Vũ chính là chị dâu mua.”
Tiên mua quần áo cho Thẩm Miên, cô mua hạt dưa cũng đủ ăn một năm.
Đứa con hoang này nếu muốn được mặc quần áo mới, vậy tự tìm mẹ ruột mua cho đi.
Thẩm Kiến Hoa: “......”
Những lời này nghe là không xấu, nhưng ba người đều mặc quần áo mới, con gái lại mặc y phục người khác cho, sao hắn cứ cảm thấy không thoải mái nổi.
Cỗ vui vẻ trong lòng biến mất hơn phân nửa, hắn xấu hổ cởi quần áo mới ra.
“Ngày mai ngươi đi lên trấn trên, cũng mua kiện quần áo mới cho Miên đi”
Đáy mắt Thẩm Miên lộ ra một tia cười trào phúng, mỗi lần Chu Lan Phương mua quần áo mới cho Chu Tư Vũ, thường xuyên dùng cớ này, cũng chỉ có ba cô mới có thể tin tưởng, quần áo là Dương Quế Phân mua. Hai vợ chông Dương Quế Phân trọng nam khinh nữ tương đối nghiêm trọng, đã hoàn toàn không coi trọng đứa con gái này, căn bản mặc kệ chi phí ăn mặc của Chu Tư Vũ.
Chu Lan Phương vừa nghe, tức khắc phát hỏa, “Nó còn lớn nữa, hiện tại mua, mặc không được bao lâu liền không thể mặc được nữa, lãng phí tiền, cái này của Tư Vũ sang năm phỏng chừng cũng không thể mặc vừa, đến lúc đó đưa cho nó mặc không phải là được rồi sao?”
Khi còn nhỏ ai mà không một kiện quần áo mặc từ nhỏ đến lớn chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận