Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 196: Quen mắt

Chương 196: Quen mắtChương 196: Quen mắt
Ngự Cảnh Viên là tiểu khu tốt nhất Lê Thành, sống ở bên trong đều là kẻ có tiền trong thành phố, nhà ở bên trong đều là biệt thự.
Không nói từng nhà đều có ô tô, chỉ tùy tiện một nhà nào đó cũng có thể đẩy ra hai chiếc xe đạp mới tỉnh.
Xe bò của Lục Tư Viễn xuất hiện ở cửa tiểu khu Ngự Cảnh Viên, tựa như gà trong bầy hạc, nơi chốn đều lộ ra không hợp.
Nơi này, người đi ra đi vào cũng không ít, mọi người thấy hai đứa trẻ đứng ở trước xe bò bán đồ, cảm thấy có chút hiếm lạ, nhưng không có ai tiến lên hỏi giá.
“Người nơi này, giống như chướng mắt những thứ này” Đứng được hai mươi phút, vẫn không có ai tới hỏi giá, Lục Tư Viễn có chút nhụt chí, trong ánh mắt người đi ngang qua, hắn nhìn ra được, những người này căn bản chướng mắt đồ mà bọn họ bán.
Cũng đúng, người ăn thịt cá, sao sẽ nhìn trúng đồ ăn của nông gia bọn họ đâu?
Thẩm Miên lại không nóng nảy, cô an ủi Lục Tư Viễn, “Đừng có gấp, chờ một chút đi.”
Bán ở đây không giống như là bán ở chợ thức ăn, nếu gặp được người mua, nói không chừng trực tiếp một lần liền mua hết, vận khí tốt hơn, còn có thể gặp được người mua trường kỳ.
Gió ở cửa tiểu khu có chút lớn, hai người đứng bất động liền có chút lạnh, chân cũng đông lạnh sinh đau, Lục Tư Viễn cảm thấy không cần thiết phải hai người cùng chịu gió lạnh.
Hắn chỉ về phía đối diện một chút, “Ngươi qua bên kia tránh gió đi, ta thủ ở đây là được, có người tới mua ngươi lại qua.”
Thẩm Miên nhìn thoáng qua bên kia, thấy bên kia vừa lúc có ánh mặt trời chiếu đến, còn cản gió, có mấy người đang ngồi chơi co tướng, tâm tư cô vừa động, nhấc chân đi qua.
Vừa lúc nghênh diện có một nữ nhân hơn hai mươi tuổi, một tay bế một đứa trẻ tâm nửa tuổi đi tới, một tay khác xách túi táo, khi đi đến giữa đường, túi trong tay đột nhiên rách, năm sáu quả táo bên trong lăn đầy đất.
Nữ nhân “ ai nha ' một tiếng, liền bắt đầu khom lưng nhặt táo, nhưng bởi vì ôm đứa trẻ, túi cũng đã rách, căn bản không có tiện, cô vẻ mặt sốt ruột, có chút vô thố.
Trên đường cái không nhiều xe lắm, nhưng ôm đứa trẻ đứng ở giữa đường như vậy, cũng rất nguy hiểm.
“Em giúp chị nhặt, chị trước ôm em bé đến ven đường đi!” Thẩm Miên chạy chậm qua, khom lưng nhặt táo giúp cô, sáu quả táo đông một cái, tây một cái, túi cũng đã rách, cô chỉ có thể dùng quần áo bọc trước.
Không nghĩ tới sẽ có một cô gái nhỏ chạy tới hỗ trợ, nữ nhân sửng sốt một chút, “Cảm ơn em! Cô gái nhỏ.”
Cô ôm một đứa trẻ ở giữa đường xác thật rất nguy hiểm, chỉ có thể đi đến ven đường chờ.
Thẩm Miên tay chân thực nhanh nhẹn, rất nhanh liền nhặt hết quả táo trở về, Lục Tư Viễn thấy một màn như vậy, cũng cầm một cái túi lại đây, Thẩm Miên đặt quả táo ở trong túi đưa cho nữ nhân.
Lúc này, cô mới thấy rõ diện mạo nữ nhân, nữ nhân thật xinh đẹp, mắt hai mí to, làn da trắng nõn, cho người ta cảm giác thực văn tĩnh dễ ở chung, còn có chút...... Quen mắt.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu, cô dứt khoát không nghĩ nữa, đưa táo cho nữ nhân, “Cũng may, quả táo không bị làm sao.”
Quả táo này rất lớn, vừa thấy liền biết là không rẻ, cũng chỉ có người ở nơi này, mới có thể ăn nổi quả táo như vậy.
“Cảm ơn em!” Nữ nhân cười vẻ mặt điềm tĩnh, từ trong túi lấy ra một quả táo muốn tặng cho Thẩm Miên, bị Thẩm Miên cự tuyệt.
Cô thấy Thẩm Miên cùng Lục Tư Viễn nhận thức nhau, xe bò lại đỗ ở bên cạnh , thuận miệng hỏi một câu, “Các em đến đây bày quán bán cái gì vậy?” Vị trí cô đứng, cách xe bò hai, ba mét, không nhìn rõ đồ bày biện trên xe bò.
“Măng khô hoang dại” Thẩm Miên nhẹ giọng trả lỜI.
Bạn cần đăng nhập để bình luận