Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chuong 218: Khong phai rach nat sao?

Chuong 218: Khong phai rach nat sao?Chuong 218: Khong phai rach nat sao?
Biết cô gái nhỏ da mặt mỏng, Lý Xuân Hoa cũng không lại tiếp tục đề tài này, cô đưa quần áo trong tay cho Thẩm Miên.
“Miên, đây là y phục và giày cho cháu mặc ăn tết, cháu mau đi thử xem có vừa hay không”
“Cho cháu?”
Thẩm Miên nhìn túi quần áo ngây ngẩn cả người.
Triệu Tiên Lai tuy rằng là trưởng thôn, nhưng điều kiện trong nhà cũng không phải giàu có, chỉ là có tiền lương ổn định mà thôi, hơn nữa, tiền lương cũng không quá cao.
Sao lại mua quần áo cho cô?
“Mau cầm đi thử đi”
Lý Xuân Hoa thấy Thẩm Miên thất thần bất động, vì thế đưa mắt ra hiệu cho cô, Thẩm Miên cũng không biết vì sao, đột nhiên liền hiểu.
“Cảm ơn bác gái.”
Cô cầm quần áo vào phòng.
Trong phòng bếp, Chu Lan Phương ban đầu tính toán giả vờ không thấy được Lý Xuân Hoa, nhưng không nhịn nổi, cô cầm cái muôi đi ra, “Xuân hoa, cô mua quần áo cho Miên sao?” Thẩm Kiến Hoa và Chu Tư Vũ cũng đi ra.
Một người đáy mắt lộ ra nghi hoặc, một người trong mắt tràn ngập ghen ghét.
Lý Xuân Hoa cười nói: “Một người bạn của ta mở xưởng quần áo, vừa lúc nhà máy có một ít đồ tiêu thụ không tốt lắm, hắn liền cho Miên một bộ để mặc”
Làm nửa ngày là nhặt đồ rách nát của người ta cho Thẩm Miên.
Chu Lan Phương cùng Chu Tư Vũ trong lòng thoải mái hơn một chút.
“Cảm ơn bác Lý” Thẩm Kiến Hoa cười có chút xấu hổ, ăn tết bọn họ mỗi người đều tăng thêm một kiện quần áo mới, chỉ có Thẩm Miên không có, trong lòng hắn vốn dĩ đã có chút băn khoăn, hiện tại Lý Xuân Hoa lại lấy tới một bộ, hắn cảm thấy trên mặt không có ánh sáng.
“Thế này có gì, nhà ta cũng không tốn tiền” Quần áo này cũng không phải cô mua, cô chỉ là làm một chạy chân, làm một người tốt.
Lúc trước nghe nói Thẩm Miên muốn thi lên cao trung, cô còn lo lắng Thẩm Miên có quyết tâm, nhưng không có năng lực, rốt cuộc học tập là phải dựa vào đầu óc.
Không nghĩ tới đứa nhỏ này biết tranh đua như vậy, mới không bao lâu, đã lấy được phần thưởng tiến bộ trở về.
Nhiều năm như vậy, toàn bộ thôn, còn chưa có một ai xuất sắc như vậy.
Không giống Chu Tư Vũ, nháo dư luận xôn xao, kết quả cái gì cũng không bắt được.
Thẩm Kiến Hoa lại lần nữa xấu hổ cười cười.
“Bác gái, quần áo giày rất vừa người, đặc biệt ấm áp” Thẩm Miên vui vẻ từ trong phòng đi ra, một thân áo màu hồng đào nhung lông vịt, làm cho làn da đặc biệt hồng nhuận.
Giày da trên chân cũng đặc biệt ấm áp.
Sống hai đời, không tính giày và quần áo kiếp trước Hứa Mẫn cho cô, đây vẫn là lần đầu tiên cô được mặc tốt như vậy.
Nếu cô nhớ không lầm, niên đại này trang phục nhung lông vịt vừa mới lưu hành, anh Hạ thế nhưng lại mua một kiện cho cô, phải tốn không ít tiền đi!
Trái tim bị thân tình đóng băng đột nhiên lập tức ấm lại.
Trên thế giới này, còn có một người đối xử với cô tốt như vậy.
“Rất đẹp”
Lý Xuân Hoa nhìn y phục Thẩm Miên mặc, đôi mắt đều bốc lên ánh sáng, Hạ Nam tuy là một nam nhân, nhưng mắt nhìn quần áo thật đúng là không tồi.
Quần áo này chẳng những vừa người, còn thật xinh đẹp.
Thẩm Miên mặc quần áo vào, giống như tiên nữ hạ phàm.
Cô nhìn cũng thấy thích.
“Cô không phải nói, là đồ rách nát trong xưởng không cần nữa sao?” hai mắt Chu Lan Phương đều bốc hỏa, nhà Lý xuân Hoa có mỏ quặng sao, thế nhưng lại đưa cho Thẩm Miên quần áo tốt như vậy.
Ngày đó cô đi vào trong thành phố nhìn, một bộ ít nhất cũng phải hơn một trăm đồng tiền.
Kia chính là tiền lương nửa năm của Thẩm Kiến Hoal
“Cô nói vậy là có ý gì” Lý Xuân Hoa rất không cao hứng, “Cái gì là đồ rách nát chứ? Người ta mở xưởng quần áo, có thể cho ta đồ rách nát sao?”
Nếu đây là đồ rách nát, vậy trước kia đồ cô mặc chẳng phải đều là rác rưởi sao?
Nhà ai rách nát được như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận