Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 219: Gà rừng biến không

Chương 219: Gà rừng biến khôngChương 219: Gà rừng biến không
được phượng hoàng
“Nhưng quần áo này cũng thật quá tốt” Thẩm Kiến Hoa cũng bị kinh sợ, nguyên liệu may quần áo này hắn cũng chưa gặp qua bao giờ.
“Người ta ở thành phố có tiền.” Lý Xuân Hoa nói.
Sợ bọn họ lại truy vấn, cô lấy cớ trong nhà còn có việc, chạy nhanh rời đi.
Chu Tư Vũ nhìn quần áo trên người Thẩm Miên, ghen ghét đến vành mắt đỏ hồng.
Lại nhớ đến áo ngắn trong tủ quần áo, cô có loại xúc động muốn xé rách kiện quần áo kia, dựa vào cái gì mà chuyện tốt nào cũng có một phần của Thẩm Miên?
Cô nghĩ không rõ, vì sao Thẩm Miên may mắn như vậy, rõ ràng Thẩm Miên cái gì cũng không bằng cô.
“Gà rừng mặc áo vàng cũng không biến thành phượng hoàng” Chu Lan Phương cắn răng trừng mắt nhìn Thẩm Miên một cái, xoay người đi vào phòng bếp.
Thẩm Kiến Hoa xấu hổ cười cười, “Miên, con đừng phản ứng mẹ con, mẹ con luôn nói chuyện như vậy”
Đối với vợ, Thẩm Kiến Hoa hiện tại cũng không có tâm tư đi thuyết giáo, dù có nói nhiều cũng vô dụng.
“Vâng” Trong lòng Thẩm Miên tràn đầy suy nghĩ muốn đi cảm ơn Hạ Nam, căn bản vô tâm tư đi so đo cùng Chu Lan Phương.
“Mau tiến vào nhóm lửa, cứ đứng ở bên ngoài, không định ăn cơm trưa chắc?”
Chu Lan Phương trong cơn giận dữ nói vọng ra từ phòng bếp, Thẩm Kiến Hoa vội vàng bảo Thẩm Miên đi đổi quần áo, chính mình đi vào phòng bếp nhóm lửa trước.
Thẩm Miên cũng sợ làm dơ quần áo, xoay người trở về phòng, vừa mới cởi quần áo mới ra, Chu Tư Vũ liền từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào.
Vẻ mặt cô hoài nghi nhìn Thẩm Miên chất vấn, “Chị, bác Lý sao lại đối xử với chị tốt như vậy?”
Lần trước ở trong nhà thím Trương, Lý Xuân Hoa cũng hướng về phía Thẩm Miên, cô cảm thấy nhất định là Thẩm Miên ở trước mặt Lý Xuân Hoa đã làm sự tình gì nhận người thích.
Bằng không, nhà trưởng thôn trước kia chưa bao giờ quản sự tình nhà bọn họ, vì sao hiện tại lại quan tâm Thẩm Miên như vậy?
Việc này nói không thông.
“Hay là chị mang em đi hỏi bác Lý nhé?”
“Chị......”
Thẩm Miên khinh phiêu phiêu trả lời một câu, làm cho Chu Tư Vũ tức đến quá sức. Nếu có thể hỏi bác Lý, cô còn tới tìm Thẩm Miên làm gì?
Cô gái chết tiệt kia, càng ngày càng biết dỗi người.
Thẩm Miên cất quần áo vào túi, xoay người đi ra ngoài, còn thuận tiện nhắc nhở Chu Tư Vũ một câu, “Lần sau biết chị đang thay quần áo trong phòng, em tiến vào nhớ phải gõ cửa.”
Nói xong, cũng không quay lại mà đi ra ngoài.
Chu Tư Vũ tức giận dậm chân, hung tợn trừng mắt nhìn quần áo trên giường, nhấc chân đi ra ngoài.
Bởi vì sự tình quần áo, không khí cơm trưa đều có chút vi diệu, mỗi một câu nói của Chu Lan Phương, đều kẹp dao giấu kiếm, Thẩm Miên vào tai này ra tai kia, căn bản không thèm để ý.
Cơm nước xong, bác Lưu lại đây, kể tiết mục tối qua xuất sắc cỡ nào, Chu Lan Phương đã sớm không nhịn được muốn đi xem TV, vừa nghe nói, đôi mắt đều tỏa sáng, còn chưa nói được hai câu, liên mang theo Chu Tư Vũ đi xem TV.
Thẩm Kiến Hoa gọi Thẩm Miên đi cùng, cô lấy cớ không thích xem, liền không đi.
Mấy người vừa đi, cô liền lặng lễ đi đến nhà trưởng thôn, đúng lúc ở cửa gặp được Lý Xuân Hoa tính toán đi xem TV.
Biết được cô là tới cảm tạ Hạ Nam, Lý Xuân Hoa cười nói, “Hạ Nam đã trở về thành phố! Vừa mới đi không bao lâu, chuyện quần áo cháu cũng đừng quá để ở trong lòng, cho cháu thì cháu cứ mặc, hắn cùng bạn có mở xưởng quần áo, quần áo ở bên ngoài mua đắt, nhưng chính mình làm ra thì không mất nhiều tiền vốn như vậy.”
Kỳ thật, quần áo hết bao nhiêu tiền, Lý Xuân Hoa cũng không biết, lúc ấy cô hỏi, Hạ Nam chỉ thuận miệng nói một câu, là bạn an bài, không đắt.
Nghĩ đến hắn cùng bạn mở xưởng quần áo, cô liền cảm thấy đây chính là sản phẩm của nhà máy bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận