Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 228: Đáp ứng

Chương 228: Đáp ứngChương 228: Đáp ứng
Tiểu Thúy sửng sốt một chút, động tác ăn hạt dưa cũng dừng lại, ngốc ngốc nhìn Thẩm Miên.
Qua một hồi lâu mới nói, “Nhưng tớ không biết đan sọt tre.”
Nói thật, một tháng mười lăm đồng tiền, cô thật sự thực tâm động.
Ở trong nhà mỗi ngày làm việc, cũng không có thu vào, cô cũng muốn giống như những người khác đi vào trong thành phố làm công, nhưng không có nhận thức người nào trong thành phố, căn bản không có cơ hội làm việc.
Một mình cô, cũng không dám di vào trong thành phố.
Hiện tại có thể đi làm kiếm tiền ở phụ cận nhà, vậy đương nhiên là quá tốt.
Chẳng qua, cô không tin tưởng, sợ làm không tốt.
“Cái này rất đơn giản” Lục Tư Viễn nói tiếp, “Chúng ta sẽ dạy ngươi, ngươi chỉ cần hỗ trợ là được, buổi sáng Miên đi học thì cùng bạn ấy tới đây, đến khi bạn ấy tan học thì cùng nhau trở về, giữa trưa bao ăn”
Nếu muốn cho Tiểu Thúy làm ở nhà hắn, hắn cảm thấy mấy thứ này đều phải nói rõ ràng cùng Tiểu Thúy. “Giữa trưa còn bao ăn sao?” Tiểu Thúy càng động tâm.
Nhưng cô không biết mẹ cô có đồng ý hay không.
Nhìn thấu tâm tư của cô, Thẩm Miên nói: “Tiểu Thúy, cậu cứ suy xét trước sau đó lại trả lời cũng được, nếu cậu đồng ý làm, trở về tớ sẽ giúp cậu nói chuyện này cùng với bác Lưu.”
Ánh mắt Tiểu Thúy sáng lên, “Nếu mẹ tớ đáp ứng, tớ liền tới.”
Tuy rằng cô không biết làm, nhưng Lục Tư Viễn đã nói, bọn họ sẽ dạy.
Dù sao cũng là ăn tết, không giống với dĩ vãng, Thẩm Miên không ở lại ăn cơm.
Lúc gần đi, ông ngoại Lục còn bảo Lục Tư Viễn đưa cho hai người một túi hạt dưa cùng đậu phộng đầy tràn.
Niên đại này điều kiện của mọi người đều không tốt, hạt dưa cùng đậu phộng, cũng phải đến tết trong nhà mới có thể chuẩn bị một ít, nhưng người lớn cũng không cho phép đứa trẻ ăn nhiều, phải đợi thời điểm khách nhân tới để làm mặt mũi.
Ông ngoại Lục cho hai người mang đi nhiều như vậy, thực sự làm cho Tiểu Thúy kinh ngạc.
“Miên, ông ngoại Lục cũng thật tốt quá đi?”
Nhìn nhà của bọn họ, cũng thực bình thường! Trong nhà hẳn là không có nhiều tiền, nhưng ông ngoại Lục vẫn thật hào phóng.
“Về sau cậu đến đây làm việc sẽ biết, ông ngoại Lục là người dễ ở chung, thức ăn nhà ông cũng không tồi”
“Tớ trước đó có nghe mẹ nói, đợt nghỉ đông cậu đi làm, cũng là làm ở nhà ông sao?”
Ánh mắt Thẩm Miên chợt lóe, thần thần bí bí nói cùng cô: “Tiểu Thúy, tớ nói với cậu, nhưng cậu ngàn vạn lần đừng nói cho người khác, bao gồm cả mẹ cậu nhé.”
sỪ”
Tiểu Thúy thực nghiêm túc gật đầu.
“Tớ cũng là hỗ trợ ở nhà ông, nhưng tớ không phải hỗ trợ đan sọt tre, mà là đi vào trong thành phố giúp ông trông quầy hàng, mẹ tớ cũng không biết, nếu mẹ biết mỗi ngày tớ đều chạy vào trong thành phố, trong lòng khẳng định sẽ hụt hãng, cho nên tớ vẫn luôn không nói thật với mẹ.”
“Cậu mỗi ngày đều đi vào trong thành phố sao?” Tiểu Thúy kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Cô lớn như vậy, còn chưa có đi vào trong thành phố đâu.
Thẩm Miên nói cho cô một ít sự tình trong thành phố, Tiểu Thúy chăm chú nghe, hai mắt tỏa sáng.
Hai người trở lại thôn, đã tới giờ cơm trưa, Thẩm Miên đi đến nhà bác Lưu nói việc này. Bác Lưu cao hứng không thôi, “Miên, nhà bọn họ chỉ cần một người thôi sao? Nếu cần nhiều hơn, bác và Nhị Ni cũng có thể đi hỗ trợ.”
Trong nhà chỉ có chồng ở bên ngoài làm việc.
Quanh năm suốt tháng thu vào, đều bị tiêu hết, căn bản không thừa tiền.
Ngoại trừ ngày mùa, các cô ở nhà nhàn rỗi cũng không có việc gì.
Nếu cũng có thể đi kiếm tiền, vậy trong nhà rất nhanh là có thể được sống những ngày thoải mái.
Không chờ Thẩm Miên nói chuyện, Tiểu Thúy đã vội nói, “Mẹ, người ta không cần nhiều người như vậy”
Việc này Miên nghĩ đến cô, đã thực tốt, cô tổng không thể lại làm Miên khó xử.
Bác Lưu cũng biết, người ta không có khả năng cần nhiều người như vậy, vừa rồi cô chỉ là vui quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận