Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 232: Bị người giám thị

Chương 232: Bị người giám thịChương 232: Bị người giám thị
Thẩm Miên còn không biết, trong vô hình, cô đã bị người tính kế.
Cô đưa Tiểu Thúy đến nhà Lục Tư Viễn xong, lúc sau liền cùng Lục Tư Viễn đi đến trường học.
Khi sắp đến trường học, có một mảnh rừng trúc nhỏ, cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô thế nhưng cảm thấy trong rừng trúc tựa hồ có một đôi tâm mắt tập trung vào cô, làm cô cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Nhưng cô nhìn vào bên trong một hồi, cái gì cũng không thấy được.
Lục Tư Viễn ban đầu đang nói chuyện phiếm cùng Thẩm Miên, thấy cô đột nhiên an tĩnh lại, không khỏi có chút kỳ quái.
“Ta đang cùng ngươi nói chuyện, ngươi nghe được không?”
“A?” Thẩm Miên hoàn hồn, “Ngươi vừa mới nói cái gì?”
Lục Tư Viễn tức giận, “Thẩm Miên, ngươi có lễ phép hay không hả? Ta giống như con trâu chở ngươi đi học, cùng ngươi nói chuyện ngươi còn thất thần ư?”
Thẩm Miên: “......”
“Ta không phải cố ý, ta tổng cảm giác, trong phiến rừng trúc kia, có người đang nhìn chúng ta” Cảm giác bị tâm mắt người tỏa định quá mãnh liệt.
Bằng không cô cũng sẽ không thất thần.
Lục Tư Viễn khinh thường cắt một tiếng, “Ngươi chân ngắn nhỏ như vậy, lên xe đạp cũng phải nhảy hai lần, ai sẽ thích nhìn ngươi?”
“....” Thẩm Miên trợn mắt, đầu cô có hố mới cùng Lục Tư Viễn nói chuyện kia.
Nhưng vừa rồi có lẽ thật là cô đã đa tâm.
Nghĩ như vậy, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên vẫn là cái gì cũng không có.
Thẩm Miên không chú ý tới, trong nháy mắt ngay khi cô quay đầu đi, Từ Hải Dương từ trong rừng trúc nhỏ đi ra.
Xem ra Chu Tư Vũ nói không sai, cô gái nhỏ này thật sự đang yêu đương cùng Lục Tư Viễn.
Cần phải tìm một cơ hội giáo huấn Lục Tư Viễn một chút mới được.
Ngày đầu tiên khai giảng, bọn học sinh đều mặc quần áo mới, trên mặt mỗi người tràn đầy tươi cười vui sướng.
Mọi người đều đã lâu chưa gặp bạn học, nói chuyện ăn tết vui vẻ, còn có mừng tuổi gì đó.
Khi Thẩm Miên cùng Lục Tư Viễn đi vào phòng học, tức khắc hấp dẫn tầm mắt của bọn học sinh. Bởi vì biểu hiện năm trước của Thẩm Miên, an tượng của mọi người đối với cô đều đã đổi mới.
Nhìn thấy cô, tựa như thấy ngôi sao của trường học.
Đặc biệt là thấy cô ăn mặc xinh đẹp như vậy, đều chuyển đến những ánh mắt hâm mộ.
Mặc như vầy cũng quá xinh đẹp đi.
Triệu Hân Lan vừa khinh thường lại vừa ghen ghét, trừng mắt nhìn Thẩm Miên một cái, quay đầu hỏi Chu Tư Vũ, “dượng ngươi phát tài sao? Sao lại mua quần áo đẹp như vậy cho Thẩm Miên?”
Những lời này, từ trong tết đến bây giờ Chu Tư Vũ nghe không ít, giờ phút này cô đã có thể làm được tâm bình khí hòa.
“Đồ rách nát nhà người ta không cần mà thôi.”
“Rách nát không cần? Triệu Hân Lan không quá tin tưởng, đồ rách nát nhà ai lại mới như vậy?
“Người thành phố có tiền, rất nhiều quần áo vẫn còn mới đã bỏ đi.” Chu Tư Vũ nói.
Trong lòng Triệu Hân Lan thoải mái hơn một chút.
Thấy trong túi Chu Tư Vũ lộ ra một góc vải hồng, cô duỗi tay kéo một chút, “Đây là cái gì?”
Dứt lời, khăn tay đã bị rút ra.
“Đừng làm dơ.”
Chu Tư Vũ một tay đoạt khăn tay trở về. “Tư Vũ, ngươi nơi nào có?” Vẻ mặt Triệu Hân Lan hâm mộ, “Còn là màu hồng phấn, rất đẹp”
“Mua” Chu Tư Vũ đắc ý trả lời.
“Bên trên còn có mùi thơm rất dễ chịu.”
Nữ sinh đều thích này đó, Triệu Hân Lan cũng không ngoại lệ.
Nhưng mua một cái phải tốn vài mao tiền, cô không có tiền mua.
“Nhà ta còn có vài cái.”
Tâm hư vinh quấy phá, Chu Tư Vũ cố ý biểu hiện ra bộ dáng không xem ở trong mắt.
“0a!” Triệu Hân Lan càng hâm mộ hơn, đáy mắt tỏa sáng.
Cô rất muốn hỏi mượn Chu Tư Vũ, nhưng tưởng tượng, cô sờ một chút Chu Tư Vũ đã sợ làm dơ, tám phần sẽ không cho cô......
Vì thế lại đem lời nói đã tới bên miệng đè ép trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận