Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 237: Ném trong sông xe đạp

Chương 237: Ném trong sông xe đạpChương 237: Ném trong sông xe đạp
Thập niên 80, thông tin không có thuận tiện, người đọc sách lại thiếu, bọn họ còn chưa có học được cách dùng tri thức pháp luật bảo hộ quyền lợi của chính mình.
Đánh nhau ẩu đả, chỉ cần không đánh người bị thương quá nghiêm trọng, mọi người sẽ không nghĩ đến báo nguy.
Nếu không thu thập Từ Hải Dương một chút, về sau không biết sẽ xảy ra chuyện xấu gì, chỉ là......
Không biết Lục Tư Viễn có thể trấn trụ Từ Hải Dương hay không.
“Ngươi làm gì?”
Thấy Lục Tư Viễn buông xe đạp ra, đi về phía mình, Từ Hải Dương cũng hơi sợ.
Hiện tại, Lục Tư Viễn đã cao 1m78, cao hơn hắn.
Từ Hải Dương không xác định chính mình có thể đánh thắng được Lục Tư Viễn hay không.
“Anh vừa rồi chọc tôi có vẻ rất thuận tay đi?”
Lục Tư Viễn nhéo cổ áo Từ Hải Dương, trực tiếp nhấc người lên.
Hắn thường xuyên làm việc phí sức, sức lực so với Từ Hải Dương lớn hơn.
Từ Hải Dương có chút sợ, nhưng Thẩm Miên ở đây, hắn không thể nhận thua. “Ông đây chọc mày đấy, thì làm sao?”
Thẩm Miên nhìn một màn này, thiếu chút nữa Cười ra tiếng.
Từ Hải Dương chân đều không dính mặt đất, thế nhưng còn dám buông lời hung ác.
Bởi vì sốt ruột đi học, Lục Tư Viễn cũng không nói nhiều, một quyền trực tiếp đánh vào trên mặt Từ Hải Dương, làm cho nửa bên mặt hắn sưng lên.
Từ Hải Dương muốn đánh trả, kết quả lại bị hắn đá một cái, trực tiếp thành thật.
Nhưng hắn còn không quên buông lời hung ác.
“Lục Tư Viễn, mày sẽ vì một đấm một đá này mà phải trả giá lớn.”
Nghe vậy, Lục Tư Viễn đi lên lại muốn đánh hắn, doạ hắn vội vàng dùng tay bảo vệ đầu.
Nhìn một màn này, tâm tư Thẩm Miên vừa động, chỉ vào chiếc xe đạp ở sau Từ Hải Dương nói, “Chiếc xe đạp kia là của hắn”
Lục Tư Viễn nháy mắt đã hiểu ý tứ của Thẩm Miên, trực tiếp bước qua khiêng xe đạp của Từ Hải Dương lên, ném vào cái mương bên cạnh, sau đó hai người lên xe đạp, vô cùng cao hứng đạp đi học.
Giáo huấn Từ Hải Dương một chút, cả người hắn đều thoải mái.
“Lần sau ngươi đừng một mình đi học nữa”
Tuy rằng vừa rồi đã giáo huấn Từ Hải Dương, nhưng Lục Tư Viễn biết, Từ Hải Dương khẳng định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Vì an toàn, vẫn bảo Thẩm Miên đi cùng chính mình mới tương đối tốt.
“Ừ.” Thẩm Miên gật đầu.
Việc hoài nghi Chu Tư Vũ cùng Từ Hải Dương liên thủ, cô cũng không có nói, rốt cuộc còn chưa có chứng cứ.
Một cái khăn tay không đại biểu được cái gì.
Hơn nữa, kiếp trước Chu Tư Vũ cùng Từ Hải Dương cũng không có giao thoa gì.
Nhìn theo hai người đến khi không thấy thân ảnh, Từ Hải Dương hướng trên mặt đất phi nhổ nước miếng, lúc sau dùng khăn tay lau gương mặt bị đánh của chính mình một chút.
Hắn hung tợn nói: “Dám đánh bố mày, chờ quỳ xuống đất xin tha đi con!”
Đang định rời đi, đột nhiên lại nghĩ đến chính mình đạp xe tới.
Hắn chạy đến địa phương Lục Tư Viễn ném xe, thiếu chút nữa tức đến ngất đi.
Xe đạp giờ phút này đang an an tĩnh tĩnh nằm ở trong nước, chỉ lộ ra một cái tay lái ở trên mặt nƯỚc.
Hắn cởi giày ra, xuống nước vớt xe.
Tháng giêng nước còn lạnh lẽo, cổ chân đông lạnh như bi chặt đứt.
Thù này hắn nhớ kỹ.
Dọc theo đường đi, Lục Tư Viễn đạp xe như bay, nhưng khi đến trường học vẫn muộn.
Tiết thứ nhất là của Lý Thu Mai, thật vất vả mới tóm được sai lầm của hai người, Lý Thu Mai trực tiếp phạt hai người đứng hết tiết học.
Người chán ghét Thẩm Miên đều cảm thấy hả giận.
Chu Tư Vũ lại như suy tư gì, một bộ dáng tâm sự nặng nề.
Thẩm Miên hẳn nên được Từ Hải Dương đưa đi học mới đúng, vì sao lại đi cùng Lục Tư Viễn tới?
Chẳng lẽ, Từ Hải Dương không tìm được Thẩm Miên?
Bạn cần đăng nhập để bình luận