Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 238: Bị một cái chó hoang chậm trễ

Chương 238: Bị một cái chó hoang chậm trễChương 238: Bị một cái chó hoang chậm trễ
Thẩm Miên cùng Lục Tư Viễn đứng một tiết, hai chân đều mỏi, chuông tan học vừa vang lên, hai người liền chạy nhanh làm bài tập.
Vương Lăng Lăng xụ mặt ở bên cạnh thúc giục hai người viết nhanh lên, oán giận hai người kéo chậm tốc độ nộp bài tập của cô.
Lục Tư Viễn bị cô lải nhải có chút phiền, một ánh mắt giết qua, cô mới thành thật xuống.
Hai người vừa mới viết xong bài tập, chuông vào học liền vang lên.
Mọi người lại tập trung tinh thần tiến vào trạng thái học tập.
Tiết thứ hai vừa tan, Thẩm Miên đi WC, vừa mới ra khỏi phòng học, Chu Tư Vũ liền đuổi theo.
Cô giống như không có việc gì, đuổi theo Thẩm Miên hỏi.
“Chị, Lục Tư Viễn không phải có xe đạp sao? Sao hai ngươi còn cùng nhau đến muộn?”
Phảng phất như người trước đó ở trên đường phát giận không phải là cô vậy.
Điểm này, Thẩm Miên thật sự rất bội phục Chu Tư Vũ, co được dãn được, biến sắc mặt giống như lật sách.
Một giây trước cùng ngươi thù sâu như biển, chỉ cần có nhu cầu, giây tiếp theo liên biến thành tình thâm không đổi.
“Bị một con chó làm chậm trễ.”
“Một con chó?” Chu Tư Vũ không hiểu, kỳ quái hỏi, “Trên đường chúng ta đi học có chó sao? Sao em chưa gặp bao giờ?”
“Chó hoang”
Thẩm Miên ám chỉ nói.
Chó hoang?
Trong lòng cô cất giấu điêu muốn hỏi, cũng vô tâm tư đi nghiên cứu chó hoang từ nơi nào nhảy ra tới, làm bộ làm tịch quan tâm hỏi một câu, “Không cắn chị chứ?”
“Đã bị Lục Tư Viễn đánh chạy.” Thẩm Miên nói.
Chu Tư Vũ có chút thất vọng, “Vậy trên đường chị có đụng tới người nào hay không?”
“Nên đụng tới ai sao?” Bước chân Thẩm Miên khựng lại, nhìn chằm chằm Chu Tư Vũ.
Chu Tư Vũ có loại cảm giác giống như bị người ta nhìn thấu, chột dạ không dám đối diện cùng Thẩm Miên.
“Em chỉ tùy tiện hỏi một chút, em tương đối gấp, em đi trước.”
Nói xong, cô chạy chậm đi, bỏ Thẩm Miên ở mặt sau.
Ban đầu chỉ là hoài nghi, hiện tại Thẩm Miên thực xác định, Chu Tư Vũ xác thật cấu kết với Từ Hải Dương.
Chu Tư Vũ này, vì không cho cô đi học thật là lao lực tâm cơ.
Khóe miệng cô gợi lên một tia cười châm chọc.
Chu Tư Vũ khả năng quá mức muốn đi học, thế cho nên xem nhẹ rất nhiều chuyện.
Kỳ thật, chỉ cần Chu Tư Vũ học tập tốt, có bản lĩnh thi đại học, Thẩm Kiến Hoa dù đập nồi bán sắt, cũng sẽ cung cấp nuôi dưỡng cô.
Đáng tiếc, Chu Tư Vũ trước sau không có xem hiểu điểm này, tâm tư đều dùng ở trên người cô.
Suy nghĩ vừa ra, đột nhiên có người tiến đến bên tai cô nói một câu, “Di, ta nói là ai đâu, hoá ra là củ cải nhỏ ngươi! Vóc dáng không cao lên, nhưng khuôn mặt thật ra dài hơn đẹp hơn.”
Thẩm Miên quay đầu lại, nhìn thấy Đỗ Hiểu Huy cười lộ ra hàm răng trắng.
Qua một năm, cậu thiếu niên lại cao hơn một ít.
Người thoạt nhìn cũng sáng sủa hơn không ít, không thảo người ghét như trước kia.
Bên người hắn còn có hai, ba nam sinh đi theo, cùng hắn kề vai sát cánh, song song đi tới đều cười giảo hoạt.
“Cảm ơn đã khích lệ.”
Thẩm Miên trợn trắng mắt, bước chân nhanh hơn, Đỗ Hiểu Huy cũng không đuổi theo. Chỉ là không biết ba người đang nói chuyện gì, cười rất lớn, một nam sinh trong đó giống như có nhắc đến tên cô, mặt sau cô không nghe rõ, Đỗ Hiểu Huy tựa hồ rất không cao hứng, hướng về phía trán người nọ đập một chút.
Việc học thực nặng, mọi người ngoại trừ đi WC, cơ bản đều ở trong lớp học tập, Thẩm Miên cũng vậy, vội vàng tới, vội vàng trở về.
Không muốn chậm trễ thời gian học tập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận