Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 240: Hổ khẩu chạy trốn

Chương 240: Hổ khẩu chạy trốnChương 240: Hổ khẩu chạy trốn
“Trốn cái gì?” Cẩu Tử cười càng thêm tà ác, “Anh hào phóng hơn so với Hải Dương, có thể đưa cho em nhiều hương chỉ và khăn tay lụa hơn.”
Hắn có hơi chút không hiểu, Từ Hải Dương không cần người trước mắt, phí tâm tư đi tìm Thẩm Miên làm gì?
Chu Tư Vũ gầy gầy cao cao, thân thể đã phát dục một ít, lớn lên cũng không tồi, từ tổng thể tới nói, cũng là một cô gái rất xinh đẹp.
Quan trọng nhất chính là, dễ chiếm tới tay.
“Em không cần”
Chu Tư Vũ thập phần sợ hãi, âm thanh nói chuyện đều run lên.
Ánh mắt cô cầu cứu nhìn về phía Từ Hải Dương, “Anh Hải Dương, về sau anh có yêu cầu gì, em khẳng định đều sẽ giúp anh, lần này anh buông tha em được không?”
Từ Hải Dương vẻ mặt khinh thường nhìn cô một cái.
Quay đầu chỉ vào rừng trúc nói với Cẩu Tử: “Mang vào bên trong chơi đi.”
Ngữ khí khựng lại, lại nói, “Tốc độ nhanh lên”
Nếu lăn lộn quá muộn, bị người nhà cô tìm tới liền không tốt. Cau Tử cười xấu xa một chút, bắt lấy Chu Tư Vũ kéo về phía rừng trúc.
Chu Tư Vũ bị dọa, cả người nhữn ra, trực tiếp ngồi liệt dưới đất, Cẩu Tử đang muốn khom lưng ôm cô, cách đó không xa đột nhiên có một nam nhân hơn bốn mươi tuổi đi tới, trong miệng còn hô một câu.
“Làm øì đấy?”
Rốt cuộc có tật giật mình, Cẩu Tử hoảng sợ, trực tiếp buông lỏng Chu Tư Vũ ra.
Chu Tư Vũ giống như gặp được cứu tinh, bò dậy đẩy xe đạp, đạp về nhà.
Cẩu Tử phản ứng lại đây, muốn đuổi theo lại bị Từ Hải Dương gọi lại.
“Cẩu Tử, đừng đuổi theo.”
Hắn nhắc nhở Cẩu Tử có nam nhân đi tới, “Sự tình nháo lớn không tốt.”
Nếu không có ai, chơi một chút cũng không sao, có người thì vẫn nên điệu thấp một ít mới tốt, gần đây công an rất nghiêm.
Nam nhân trừng mắt đi tới, thấy hai người một bộ dáng không phục nhìn chằm cham lại hắn, hắn cũng không sợ, “Tuổi còn nhỏ không lo học, nếu còn để ta thấy, các ngươi chờ xem.”
Hắn cao 1 mét 8, ở trong mắt hẳn, hai người Từ Hải Dương căn bản không đủ xem.
Từ Hải Dương hừ một tiếng, “Khuyên ngươi đừng xen vào việc người khác.”
“Ta thích xem đó, các ngươi thế nào?”
Nam nhân làm bộ muốn đánh người, khiến Từ Hải Dương hoảng sợ.
Hai ngày trước vừa mới bị Lục Tư Viễn đánh, mặt hắn bây giờ vẫn còn hơi đau.
“Lão già chết tiệt.”
Hắn oán hận phóng một câu tàn nhẫn, sau đó mới cùng Cẩu Tử rời đi.
Chu Lan Phương đang ở bên cạnh giếng rửa đồ ăn, nhìn thấy Chu Tư Vũ trở về, cô ngẩng đầu hỏi một câu, “Hôm nay sao trở vê muộn như vậy?”
Vừa dứt lời, liền thoáng nhìn thấy gương mặt sưng to của Chu Tư Vũ, đôi mắt cô trừng lớn, tạch một cái đứng lên.
Cô tiến lên lôi kéo Chu Tư Vũ xem xét, “Tư Vũ, cháu đây là bị làm sao vậy? Đánh nhau với ai?”
“Gô.....” Chu Tư Vũ bẹp miệng, còn chưa nói lời nào liền oa oa khóc rống lên.
Chu Lan Phương đau lòng đến tim đều nát.
“Là ai đánh cháu? Cháu nói cho cô nghe, cô đi đánh chết bọn họ.”
Dám đánh Tư Vũ nhà cô thành như vậy.
Giờ phút này, Chu Lan Phương tâm giết người cũng có, cô đến một đầu ngón tay cũng không nỡ động đến cháu gái, thế nhưng lại bị người đánh thành như vậy, thật quá đáng.
Chu Tư Vũ oa oa khóc lớn một hồi, ủy khuất khutkhit một lúc lâu sau mới nói.
“Cháu đạp xe bị té ngã một cái.”
Sự tình bị Từ Hải Dương đánh là không thể nói ra.
Hơn nữa, bị đánh cũng thực mất mặt.
Thù này, cô chỉ có thể xoá sạch hàm răng nuốt vào trong bụng.
Đồng thời, trong lòng cô cũng càng thêm oán hận Thẩm Miên.
Nếu không phải tiểu yêu tỉnh này không có việc øì câu dẫn người, Từ Hải Dương cũng sẽ không tìm đến cô.
Đều do Thẩm Miên.
“Tư Vũ, sao cháu bị ngã thành như vậy được?” Chu Lan Phương không quá tin tưởng lời Chu Tư Vũ nói.
Dù ngã cũng không ngã đến trên mặt đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận