Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 243: Béo thành lợn mới hảo

Chương 243: Béo thành lợn mới hảoChương 243: Béo thành lợn mới hảo
Thẩm Miên khinh phiêu phiêu nhìn cô một cái, không chút hoang mang cầm dép lê đi đến nhà chính múc nước ấm ngâm chân.
Chu Tư Vũ trừng mắt cô, đắc ý dào dạt nói, “Chị lại cọ xát cái gì nữa, tốt hơn là giúp em làm bài đi, bằng không ngày mai chờ bị cô thu thập đi!”
“Chị giúp em làm xong là được, em quản chị làm lúc nào làm gì?”
Thẩm Miên chậm rì rì cầm lấy quyển vở Chu Tư Vũ đặt ở trên ghế, một chút cũng không vội, khiến trong lòng Chu Tư Vũ nghẹn một bụng hỏa khí.
Ngày thường, Thẩm Miên làm bài tập cũng không phải là như vậy, rõ ràng chính là không muốn làm hộ cô.
“Chị có thể làm hay không?” Chu Tư Vũ đột nhiên lo lắng năng lực của Thẩm Miên, thiếu chút nữa quên mất, con bé này chính là một đứa học dốt.
“Nếu không yên tâm thì chính mình tự làm đi”
Chu Tư Vũ ' hừ ' một tiếng, cảnh cáo: “Chị tốt nhất đừng giở trò, bằng không em sẽ gọi cô lại đây.
Thẩm Miên càng không nghĩ giúp cô viết, cô liền càng muốn Thẩm Miên viết.
Nhìn chằm chằm Thẩm Miên một hồi, đôi mắt có hơi chút mỏi, cô đứt khoát nằm trong ổ chăn lộ ra một cái đâu, sợ Thẩm Miên lười biếng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu xem một hồi.
Cứ như vậy qua mười phút, Thẩm Miên một đạo đề cũng chưa viết xong, cô lại cảm thấy buồn ngủ, bất tri bất giác liền ngủ mất.
Nghe được tiếng hít thở đều đều của cô, khóe miệng Thẩm Miên gợi lên một tia tươi cười giảo hoạt, cây bút trong tay bắt đầu bay nhanh chuyển động lên.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Chu Tư Vũ tỉnh lại, sự tình đầu tiên chính là soi gương, xem mặt đã bớt sưng hay chưa, mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy Thẩm Miên đang chải đầu, cô hỏi, “Tối hôm qua đã làm xong bài tập của em hay chưa?”
“Rồi” Thẩm Miên nhàn nhạt lên tiếng.
Chu Tư Vũ tổng cảm thấy Thẩm Miên không ngoan như vậy, đôi mắt lộ ra nghỉ ngờ.
Đối thượng với tâm mắt của cô, Thẩm Miên nhún vai, “Nếu không yên tâm, em kiểm tra một chút không phải được rồi sao?”
“Đừng để cho em phát hiện chị đang giở trò gì.”
Chu Tư Vũ cảnh cáo Thẩm Miên một câu, thật lấy vở ra kiểm tra, bài tập xác thật đã làm xong, nhưng không đợi cô kiểm tra lại, Chu Lan Phương đã ở bên ngoài gọi đi ăn cơm.
Cô nhét vở vào trong cặp sách, trừng mắt nhìn Thẩm Miên một cái mới đi ra ngoài.
Chu Lan Phương nấu một nồi cháo khoai, còn cố ý làm một chén trứng chưng cho Chu Tư Vũ, “Tư Vũ, ăn nhanh lên, ăn xong rồi cô đưa cháu đi học, thuận tiện đi lên trấn trên mua găng tay cho cháu.”
Nhìn thấy trứng chưng, Chu Tư Vũ thèm chảy nước miếng, cô bưng chén lên múc hai miếng to ăn, còn đào một muỗng một hai phải đút cho Chu Lan Phương ăn.
“Cô không ăn” Chu Lan Phương chống đẩy, “Cháu ăn nhiều một chút, chờ về sau thi đậu đại học kiếm được tiền, lại mua cho cô ăn.”
“Cô, đến lúc đó cháu khẳng định sẽ để cô mỗi ngày đều có trứng gà ăn, ăn đến không thích ăn thì thôi” Chu Tư Vũ vẽ bánh nướng lớn.
“Tư Vũ nhà ta thật hiếu thuận”
Chu Lan Phương vui vẻ đến không khép được miệng.
Thẩm Miên cũng mặc kệ hai người “mẹ hiền con hiếu” uống cháo xong liền đeo cặp sách đi học.
Chu Lan Phương trừng mắt nhìn bóng dáng Thẩm Miên một cái, buồn bực nói: “Đứa con hoang này gần đây cũng không biết ăn phải thứ gì, giống như nghé con, một ngày so với một ngày lớn lên, mặt cũng tròn.”
Chu Tư Vũ múc một muỗng trứng chưng, trong lòng lại tưởng, Thẩm Miên trước kia một ngày chỉ được ăn một bữa cơm, còn ăn không đủ no, hiện tại một ngày ba bữa, một bữa ăn không ít, không ăn béo mới là lạ.
Ăn, để cho nó tiếp tục ăn đi, béo thành lợn mới tốt.
Thẩm Miên giống như thường ngày, cùng Tiểu Thúy ra cửa.
Trong khoảng thời gian này, Tiểu Thúy phát hiện rất nhiều người đem một ít nông sản phẩm trong nhà đến Lục gia, ông ngoại Lục đều nhận lấy, sau đó thứ bảy Thẩm Miên cùng Lục Tư Viễn sẽ mang vào trong thành phố bán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận