Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 250: Có tật giật mình

Chương 250: Có tật giật mìnhChương 250: Có tật giật mình
“Em nghĩ đây là bột mì sao? Khắp đường cái đều có?” Từ Hải Dương nhìn cô như nhìn kẻ ngu ngốc, “Một xíu như vậy nhưng tiêu tốn của anh đây không ít tiền đâu.”
Thứ này rất đắt.
Chút xíu như vậy tốn của hắn hai mươi đồng tiền.
Nếu không phải vì mua thứ này, hắn đã sớm dẫn người đi thu thập Lục Tư Viễn.
Chờ xem!
Chờ hắn lấy được Thẩm Miên tới tay, đến lúc đó liền ôm Thẩm Miên đi thu thập Lục Tư Viễn.
Chỉ chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng như vậy, Từ Hải Dương liền không tự chủ được mà muốn cười.
Thẩm Miên về đến nhà, cơm trưa đã được bưng đến trên bàn, Chu Tư Vũ vẫn còn chưa có trở về, Chu Lan Phương liền có chút nóng nảy.
Ngày thường Tư Vũ đều trở về rất sớm, ngày hôm qua trở về muộn một lần, là bởi vì té ngã, mặt đều sưng lên.
Hôm nay đến bây giờ lại vẫn chưa trở về, không phải lại té ngã nữa chứ? Càng nghĩ càng lo lắng, lại thấy Thẩm Miên ngôi ở bàn ăn trước mặt, bộ dáng chờ ăn cơm, hỏa khí của cô dâng lên, chỉ vào Thẩm Miên tức giận mắng, “Ngươi không biết chờ Tư Vũ cùng nhau trở về sao? Học tập không được, vóc dáng lùn như cục gạch, ăn cơm nhưng thật ra so với ai khác đều chạy nhanh hơn, Tư Vũ nếu không có việc gì thì thôi, nếu bị ngã ở nơi nào, ngươi chờ bị đánh đi!!”
Thẩm Miên đã sớm quen với việc Chu Lan Phương không lý do phát hỏa, cũng không giải thích, không hé răng.
Ngay khi Chu Lan Phương gấp đến xoay quanh, tính toán bảo Thẩm Miên đi tìm người, Chu Tư Vũ rốt cuộc đạp xe đạp về đến nơi, Chu Lan Phương lôi kéo đánh giá trên dưới cô một hồi, phát hiện cô không bị thương, mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
“Sao đến bây giờ mới trở về nha? Cô đang lo lắng gần chết, mau đi rửa tay ăn cơm đi, cơm đã sắp lạnh rồi”
“Cháu ở trên đường gặp được bạn học trước kia, hàn huyên một hồi.”
Chu Tư Vũ thuận miệng trả lời một câu, sau đó cõng cặp sách vào phòng, trong túi có gói thuốc nhỏ, trong lòng cô có chút hoảng, ở trong phòng dạo qua một vòng, muốn giấu ở nơi nào đó.
Cô lo lắng đưa tới trường học, sẽ không cẩn thận đánh mất.
“Tư Vũ, ở trong phòng làm gì thế? Mau ăn ra ăn cơm đi!”
Âm thanh thúc giục của Chu Lan Phương, từ bên ngoài truyền tiến vào, Chu Tư Vũ bị dọa tay run lên, gói thuốc rơi xuống đất, nghe tiếng bước chân bên ngoài đã sắp đi tới cửa, cô cuống quít nhặt gói thuốc lên nhét vào phía dưới gối đầu.
Vừa mới buông ra, Chu Lan Phương liền mở cửa đi đến, “Tư Vũ, cháu đang làm øì thế?”
“Cô, đi, đi ăn cơm thôi!”
Chu Tư Vũ đẩy Chu Lan Phương đi ra ngoài, thần sắc trên mặt vẫn còn có chút hoảng loạn, ánh mắt luôn né tránh, không dám đối diện cùng Thẩm Miên.
Thấy hai người ngồi xuống, Thẩm Miên sau đó mới bưng chén đũa lên ăn cơm, Chu Lan Phương sợ Chu Tư Vũ bị đói, vẫn luôn bảo cô ăn nhiều một ít, Thẩm Miên chính là một người trong suốt.
Cơm nước xong, Thẩm Miên đi thu dọn chén đũa, trở lại phòng mới phát hiện, Chu Tư Vũ thế nhưng còn chưa có đi, ánh mắt cô lóe lóe, thực không phù hợp với tính tình của Chu Tư Vũ.
Ngày thường chờ cô rửa sạch chén đũa xong, Chu Tư Vũ sẽ đi không thấy bóng người.
Thẩm Miên cầm quần áo đi ra ngoài giặt, nghĩ đến bộ gối đầu cũng đã thật lâu chưa giặt sạch, cô liền chuẩn bị thay thế, Chu Tư Vũ thấy thế, ghé vào trên giường ôm chặt gối đầu của chính mình, “Em không cần chị giặt cho.” “Vậy ve sau em cũng đừng lấy gối đầu của chị.” Thẩm Miên cầm quần áo dơ xoay người đi ra ngoài, trong lòng lại thập phần xác định, Chu Tư Vũ khẳng định đã làm chuyện gì trái với lương tâm.
“Không lấy liên không lấy, ai hiếm lạ.” Chu Tư Vũ hừ một tiếng, lại cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đặt ở phía dưới gối đầu quá nguy hiểm, đặt ở trong túi lại dễ bị rơi, nghĩ nghĩ, cô đem đặt ở trong đôi giày bông cũ đầu giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận