Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 270: Ngươi tráng có thể đánh chết một con trâu

Chương 270: Ngươi tráng có thể đánh chết một con trâuChương 270: Ngươi tráng có thể đánh chết một con trâu
Những người khác, vốn dĩ đều vẫn duy trì tâm tư bán tín bán nghi, một bên cảm thấy, Thẩm Miên thoạt nhìn thành thành thật thật, không giống như là cô gái như vậy, một bên lại cảm thấy, nếu là thật không có gì, sao Chu Lan Phương có thể nói như vậy được?
Trước mắt lại thấy Lục Tư Viễn bảo hộ Thẩm Miên kín mít như vậy, lại cảm thấy hình như là sự thật.
Lục Tư Viễn nhấp môi, có chút xin lỗi nhìn thoáng qua Thẩm Miên ở phía sau, hắn giống như giúp ngược.
Thanh danh của cô gái nhỏ rất quan trọng, nếu bởi vì hắn......
Ánh mắt hắn đột nhiên biến kiên định, nếu là thật bởi vì hắn, huỷ hoại thanh danh của Thẩm Miên, vậy về sau hắn cưới cô là được.
Thẩm Miên nhìn lướt qua mọi người, xem thần sắc trên mặt bọn họ ở trong mắt, càng chú ý tới, ánh mắt không có hảo ý lại đáng khinh của mấy lão độc thân trong thôn.
Đáy mắt cô hiện lên một tia chán ghét.
Hít sâu một hơi, cô nhìn chằm chằm Chu Lan Phương hỏi, “Chỉ bởi vì người ta không quen nhìn mẹ đánh con, chính là đôi ta có gì sao?” “Vậy hắn tới tìm ngươi làm gì?”
Chu Lan Phương chỉ vào cô hung dữ hỏi thẳng thừng.
“Con bị cảm, hôm nay không đi làm, đến trấn trên bốc thuốc, nhà hắn cũng ở Mã Thụ Truân, người khác không biết nhà của chúng ta ở đâu, để cho hắn lại đây nhìn xem vì sao con không đi làm việc, có gì sai sao?”
Thẩm Miên liệu định Lục Tư Viễn sẽ không ngốc như vậy, sẽ không nói thật, tìm lấy cớ, đại khái chính là như vậy, cho nên cô một chút cũng không lo lắng nói không khớp với Lục Tư Viễn.
Hơn nữa cô vẫn luôn cố ý súc cổ, không để lộ vết thương ra tới, nói chuyện cũng ách tiếng, mọi người tức khắc tin bảy, tám phần.
Lục Tư Viễn nghe được lời này, trong lòng không khỏi một trận mừng thầm, con bé này, thật đúng là ý tưởng giống hắn.
Lúc hắn tới, đích xác dùng cớ này.
Tuy rằng lời nói không giống, nhưng đại khái ý tứ là không sai biệt lắm, đều là nói Thẩm Miên hôm nay không đi làm.
Mọi người vừa nghe Thẩm Thẩm Miên nói như vậy, tức khắc đều lại đứng ở bên cô, Thẩm Miên mỗi chủ nhật đều đi làm việc, cái này bọn họ đều biết,
“Ngươi.....” Chu Lan Phương bị nói không tiếp được lời, vì thế tách đề tài ra, vẻ mặt hoài nghi hỏi, “Ngươi buổi sáng còn bình thường, sao lại đột nhiên bị cảm?”
“Mẹ xem con đều đã bệnh thành như vậy, mà mẹ cũng chưa phát hiện” Thẩm Miên sửa lại hờ hững vừa rồi, thần sắc biến có chút ủy khuất, nước mắt cũng đảo quanh ở hốc mắt, lại cố nén không rơi xuống.
Bộ dáng hiểu chuyện, làm người nhìn có chút đau lòng.
Chu Lan Phương trừng mắt, “Ngươi giả vờ cái øì? Ngươi khỏe đến có thể đánh chết một con trâu, cần gì ai quan tâm?”
“Dù cho không quan tâm con, vậy cũng không đến mức hắt nước bẩn lên người con chứ?” Thẩm Miên bẹp bẹp miệng, “Người khác tới tìm con thì chính là cùng con có cái gì sao? Con mới bao lớn chứ? Mẹ là mẹ con, dù cho người ngoài nói con như thế nào, mẹ cũng nên che chở con, không phải sao?”
Mấy câu hỏi liên tiếp, đổ cho Chu Lan Phương á khẩu không trả lời được.
Bác Lưu đã sớm không nhịn được, nhân cơ hội nói tiếp: “Lan phương, tôi vừa rồi đã nói cô, không có việc gì đừng nói bừa bố trí Miên làm gì? Dù cho Miên không phải......”
Lời nói đến một nửa, cô phản ứng lại đây, chạy nhanh dừng miệng.
Tuy rằng mọi người đều biết Thẩm Miên không phải con de của Chu Lan Phương, nhưng Thẩm Miên không biết!
Có lễ về sau con bé sẽ biết, nhưng không thể từ miệng cô nói ra, bằng không người hai nhà sẽ đánh nhau.
Vì thế lời tới bên miệng lại đổi thành, “dù cho Miên không có học tập tốt như Tư Vũ, cô cũng không thể như vậy! Đây chính là con gái cô, nào có người mẹ nào giống như cô? Cũng không sợ người khác chê cười.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận